Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 305: Về nhà

Lý Ngọc Phụng không chỉ bọc hai đứa trẻ rất kín kẽ, trời nóng nực ngay cả Tô Tiếu Tiếu cũng bị bà ấy bọc rất
kín, trên đầu còn quấn một cái khăn, nói gì mà sản phụ không thể gặp gió, bằng không về sau sẽ đau đầu. Cho
dù Tô Tiếu Tiếu biết cái này không khoa học, nhưng cũng không lay chuyển được mẹ mình, chỉ đành nhận mệnh bọc cả người lại, định về nhà rồi gỡ ra.
Về đến nhà vừa vặn là giữa trưa, Trụ Tử nhỏ và Cơm Nắm dắt Bánh Đậu nhỏ tan học về nhà, Cơm Nắm nhỏ
thông minh phát hiện ra ống khói nhà bếp nhà mình bốc khói, vội vàng kéo Bánh Đậu nhỏ chạy: “Bánh Đậu nhỏ nhanh lên, có khả năng mẹ và em trai em gái đã về nhà rồi”
Bánh Đậu nhỏ vừa nghe, đôi mắt to đã “ting” một cái sáng ngời, buông tay anh trai, vung hai chân ngắn chạy vào
nhà.
Cơm Nắm nhỏ vốn còn muốn giống như thường ngày gân cổ lên tuyên bố tin tức mình đã về nhà rồi, nhưng
nghĩ đến cha nói bây giờ không thể làm ồn đến mẹ và các em nên lời vừa đến bên miệng lại nuốt ngược trở lại, còn nhắc nhở Trụ Tử nhỏ và Bánh Đậu nhỏ không thể ồn ào.
Vào cửa nhà cũng chẳng thèm nhìn gì khác mà chạy thẳng vào phòng mẹ, quả nhiên nhìn thấy mẹ nằm trên
giường, bên cạnh đặt hai cái bọc nhỏ. Mấy đứa trẻ còn muốn vào trong nhìn nhưng bị Hàn Thành xách cổ áo nhấc lên, nói: “Ra ngoài trước đi.
Đám trẻ cũng nghe lời, đi theo cha ra sân.
Hàn Thành: “Đừng làm ồn đến bọn họ, để bọn họ nghỉ ngơi cho tốt, tỉnh rồi lại nói sau”
Cơm Nắm nói: “Nhưng con muốn nhìn mẹ và em trai, em gái.
Hàn Thành xoa đầu cậu bé: “Con là anh trai thì phải lấy mình làm gương, bây giờ mẹ rất mệt, trước để bọn họ
nghỉ ngơi cho tốt trước đã, được không? Sau này cũng vậy, khi mẹ và các em đang nghỉ ngơi thì đừng làm ồn, có
được không?”
Mấy đứa trẻ chỉ có thể gật đầu, miễn cưỡng đồng ý: “Vâng ạ”
Trụ Tử về nhà ăn cơm, dặn dò Cơm Nắm nhiều lần nói dì Tô và Bánh Trôi nhỏ, Bánh Bao nhỏ tỉnh lại nhất định
phải gọi cậu bé tới xem.
Sau đó cả nhà lại tiến vào hình thức tĩnh âm, nói chuyện đi đường đều cực nhẹ nhàng. Bánh Đậu nhỏ vốn dĩ nhã
nhặn nên chuyện này đối với cậu bé mà nói không tình là gì cả, chỉ khó cho Cơm Nắm nhỏ hoạt bát, hở tí là thích lớn tiếng nói chuyện.
Khi bà ngoại chuẩn bị xong cơm trưa, trong phòng của Tiếu Tiếu truyền tới tiếng khóc “oa oa oa oa” đinh tai
nhức óc, dọa cho Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ đều run rẩy. Hai anh em đưa mắt nhìn nhau, đôi mắt đều “ting” một cái sáng ngời, mẹ và Bánh Trôi nhỏ, Bánh Bao nhỏ đều tỉnh rồi!
Đang lúc định xông vào thì lại bị Hàn Thành xách cổ áo. Lần này Cơm Nắm không chịu nữa: “Cha, Bánh Trôi nhỏ
và Bánh Bao nhỏ đều tỉnh cả rồi, tại sao không cho bọn con vào trong xem?”
Hàn Thành nói: “Mẹ đang đút sữa, đợi mẹ đút sữa xong lại vào sau, sau này cũng như thế, đợi mẹ gọi thì mới có
thể vào trong, biết chưa?”
Tuy rằng đám trẻ còn nhỏ nhưng suy cho cùng vẫn là bé trai, Hàn Thành vẫn hy vọng bọn trẻ tập thành thói
quen, khi Tô Tiếu Tiếu đút sữa có thể tránh đi một lúc.
Quai hàm của Cơm Nắm nhỏ phồng lên như một con cá nóc nhỏ: “Cha ơi cha thay đổi rồi nhé! Sao bây giờ cha
lại nhiều quy tắc như thế? Cha nói xem có phải cha muốn độc chiếm mẹ và Bánh Trôi nhỏ, Bánh Bao nhỏ một mình không, cố tình không cho bọn con đi xem!”
Mẹ, Bánh Trôi nhỏ và Bánh Bao nhỏ đã về nửa ngày rồi mà cậu bé và Bánh Đậu nhỏ thậm chí còn chưa được liếc
mắt nhìn lấy một cái!
Lý Ngọc Phụng bưng thức ăn qua, bảo: “Không phải cha các cháu nhiều quy tắc mà vốn dĩ đây chính là quy tắc,
Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ là bé trai, khi gặp phụ nữ đút sữa đều phải tránh đi một lúc, bằng không người ta sẽ xấu hổ, mẹ các cháu cũng vậy”
Tuy rằng Cơm Nắm nhỏ và Bánh Đậu nhỏ không hiểu tại sao lại phải tránh đi, nhưng nếu bà ngoại đã nói như
vậy, bọn trẻ sẽ miễn cưỡng tin tưởng vậy.
Đợi khi Hàn Thành đi vào, Cơm Nắm nhỏ không bình tĩnh nổi nữa: “Bà ngoại, cha cháu cũng là bé trai, tại sao cha
không cần tránh?”
Lý Ngọc Phụng: “…” Cho Hàn Thành một ánh mắt, con trai con quá thông minh, tự con giải quyết đi.
Hàn Thành mặc kệ cậu bé, quay người đi vào phòng khóa cửa lại.
Cơm Nắm nhỏ tức giận bảo: “Lừa đảo!”
Nửa tiếng sau, hai anh em cuối cùng cũng được nhìn thấy Bánh Trôi nhỏ và Bánh Bao nhỏ mà mình đã mong chờ
nhớ thương từ lâu!
Lý Ngọc Phụng nói trẻ con vừa mới sinh xong mỗi ngày đều phải phơi nắng nhiều một chút mới có thể bớt vàng,
cho nên bà ấy làm hai cái giỏ nhỏ thoải mái cho hai bé cưng, mỗi người đội một cái mũ nhỏ che mắt rồi đặt trên
cái giường nhỏ đơn giản mà bà ấy dùng tre trúc làm sẵn từ trước để phơi nắng.
Tô Tiếu Tiếu cũng ngồi lên ghế mây phơi nắng cùng đám trẻ.
996 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận