Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 352: Chúc tết

Sáng sớm Tô Tiếu Tiếu rời giường hấp bánh gạo, bột là mấy ngày trước cô dùng đá nhỏ nghiền sẵn đợi lên men, hôm nay sau khi trần qua hai lần nước lại thêm nấm hương, mộc nhĩ, tôm khô băm nhỏ và tỏi băm vào nồi hấp chín là xong.
Bánh gạo tên như ý nghĩa, có ý tứ là từng bước lên cao, bánh gạo xốp mềm hòa quyện với đồ sấy khô và thổ sản vùng núi, ăn một miếng mềm mịn thơm ngào ngạt, lại thêm một miếng bánh rán và bánh quai vạc ngập dầu, sau đó uống một hớp trà thanh thuần để giải ngấy, “uống trà” dần dần biến thành một trong những nét văn hóa độc đáo ở tỉnh này.
Mấy đứa lớn ăn no uống say chuẩn bị tới nhà chú Triệu chúc tết và nhận lì xì.
Tô Tiếu Tiếu cắt một miếng bánh gạo to đưa cho bọn trẻ mang đi, Bánh Đậu nhỏ còn đặc biệt mang cả cặp sách gà con của mình đi để đựng lì xì.
Mấy đứa lớn mặt mày hồng hào, vui vẻ đi ra ngoài. Ở cửa vừa vặn có hai chú đang nhìn chằm chằm vào câu đối ở
nhà bọn trẻ.
Bốn đứa trẻ đồng loạt liếc mắt nhìn, chào hỏi bọn họ: “Chúc mừng năm mới các chú ạ!”
Hai người nhìn thấy bốn đứa trẻ có tinh thần và lanh lẹ, lại đứa nào cũng ưa nhìn, cảm thấy tâm trạng và vận may một năm này đều sẽ trở nên tốt hơn.
“Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới. Một chú đeo kính mắt có tuổi hỏi: “Những câu đối này đều là tự các cháu viết sao?”
Cơm Nắm đáp lại một cách giòn tan: “Đúng ạ, chữ là bọn cháu viết, tranh cũng là bọn cháu vẽ, đẹp chứ ạ?”
Hai ông chú gật đầu: “Đẹp, đẹp lắm, bọn chú đi qua nhiều nơi như vậy cũng chưa thấy câu đối xuân nào độc đáo như thế, các cháu đều rất giỏi.
Thật muốn nhìn xem người nhà thế nào có thể nuôi dạy ra đám trẻ giỏi như thế, đứa nào cũng sạch sẽ và trang nhã.
Bốn đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, nói cảm ơn một cách lịch sự.
Cơm Nắm nhỏ vẫy tay, bảo: “Bọn cháu vội đi chúc tết đây, tạm biệt các chú!”
Hai ông chú vẫy tay với bọn trẻ: “Tạm biệt tạm biệt”
Nhìn bóng lưng của đám trẻ, người đàn ông đeo kính nói: “Đừng thấy nơi này nhỏ nhưng trẻ con ở đây cũng không hề kém hơn ở thủ đô chút nào”
Người khác bảo: “Anh nói đúng, lần này không uổng công tới đây?
Người đàn ông đeo kính gật đầu: “Quả thật không uổng công tới.
Bốn đứa trẻ nắm tay nhau nhảy chân sáo đi tới cửa nhà Triệu Tiên Phong, hô vào bên trong: “Chú Triệu, dì Châu, Cá Nhỏ, bọn cháu tới chúc tết mọi người đây”
Cá Nhỏ vừa mới rời giường còn đang ăn sáng, nghe được đám người Cơm Nắm gọi mình, lập tức ném đũa chạy bịch bịch bịch ra ngoài mở cửa: “Đại Bảo, Tiểu Bảo, Cơm Nắm, Bánh Đậu nhỏ! Mọi người đều tới cả rồi!”
Cơm Nắm đưa bánh gạo trên tay qua: “Cái này cho em, bánh gạo mẹ anh làm đó, chúc mọi người thăng chức dần dần!”
Triệu Tiên Phong và Châu Ngọc Hoa cũng đi ra, nhìn thấy đám trẻ ai cũng có tinh thần lập tức mặt mày hớn hở. Bốn đứa trẻ ôm quyền, lớn tiếng chúc tết, giống như đã được huấn luyện từ trước, giọng nói đều nhịp, trong trẻo hữu lực: “Chúc chú Triệu và dì Châu năm mới vui vẻ, vạn sự như ý!”
Đây chính là hiệu quả mà Triệu Tiên Phong muốn có nhất, cảm giác toàn bộ căn nhà đều như sống lại: “Tốt tốt tốt, mọi người đều năm mới vui vẻ, vạn sự như ý”
Cá Nhỏ đi lên cống hiến đồ tốt: “Mẹ ơi, kêu mẹ làm bánh gạo mà mẹ không làm, nhìn bánh gạo mà dì Tô của con làm này, chắc chắn là dì Tô của con biết con muốn ăn nên tặng qua, vừa ngửi đã biết rất thơm rồi!”
Châu Ngọc Hoa nhìn con trai với vẻ buồn bực: “Được rồi được rồi, biết dì Tô của con thương con rồi, nào nào nào, các con, dì Châu phát lì xì cho mấy đứa đây”
Châu Ngọc Hoa và Triệu Tiên Phong cười tủm tỉm phát lì xì.
Lũ trẻ nhận được lì xì đều lớn tiếng nói cảm ơn.
Bánh Đậu nhỏ vui vẻ bỏ lì xì vào trong cặp sách gà con của mình, Châu Ngọc Hoa không nhịn được mà ôm Bánh Đậu nhỏ xinh xắn lên thơm một cái, đi vào phòng lấy một nắm kẹo to từ trong hộp bát bảo bỏ vào cặp sách nhỏ của cậu bé.
Bánh Đậu nhỏ hiểu chuyện có hơi ngại ngùng: “Dì Châu ơi nhiều quá, đừng nhiều như vậy, mỗi người một viên là được rồi ạ”
Châu Ngọc Hoa xoa đầu đứa trẻ: “Còn khách sáo với dì Châu à, mẹ cháu còn cho Cá Nhỏ một miếng bánh gạo to
như vậy kia kìa, để lại ăn dần đi
Bánh Đậu nhỏ xấu hổ nói lời cảm ơn, Châu Ngọc Hoa thả cậu bé xuống đất với vẻ yêu mến không nỡ rời.
Cá Nhỏ dẫn các bạn nhỏ vào phòng, lũ trẻ túm tụm lại ríu rít nói chuyện, Triệu Tiên Phong cảm thán: “Thế này mới giống năm mới chứ”
Anh ta huých vào cánh tay của Châu Ngọc Hoa: “Khi nào chúng ta sinh thêm đứa nữa?”
Châu Ngọc Hoa đánh vào cánh tay anh ta, thấp giọng đáp: “Năm mới anh ở trước mặt lũ trẻ nói chuyện này làm gì?”
1015 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận