Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 495: Ấm áp

Ông cụ vừa cười vừa bảo: “Nhìn ra được, Trụ Tử cũng được dạy rất tốt, nếu như cháu và Tiếu Tiếu có mâu thuẫn,
nhất định phải kêu bọn trẻ chọn một trong hai người, vậy rất có khả năng bọn trẻ sẽ không cần một người cha ruột như cháu đầu”
Hàn Thành xụ môi không tiếp lời, ánh mắt nhìn vợ càng ngày càng dịu dàng, không có khả năng cho lắm, chắc chắn đấy!
Uống xong nước hoa cúc lê tuyết và canh sườn ngô củ cải, hôm nay đám trẻ từ trên giường dậy đã không còn chảy máu mũi nữa.
Mới sáng Tô Tiếu Tiếu đã nấu một nồi to nên bữa sáng cũng không ăn gì nóng như vậy nữa, mỗi người ăn một bát canh thanh đạm đã bắt đầu ra ngoài, Trụ Tử nhỏ cũng theo ra ngoài cùng.
Đợi bọn trẻ đều đi hết, Trương Hồng Đồ mới hỏi cha: “Cha, năm đó rốt cuộc nhà họ Hàn còn xảy ra chuyện gì
mà chúng ta không biết nữa? Sau khi ông Hàn và bà Hàn chết không lâu, cô út Hàn cũng chết bất đắc kỳ tử, sau đó bác cả Hàn ra nước ngoài, cả nhà chú hai Hàn vẫn luôn không về qua đây, sau này chú hai Hàn và thím hai Hàn cũng chết. Người nhà họ Hàn chết thì chết, tản thì tản, một gia đình lớn căng mắt ra nhìn cũng chỉ còn lại mỗi mình Hàn Thành, con vẫn luôn không dám hỏi, cho dù ở trước mặt Tiếu Tiếu cũng không nhắc đến. Tính
cách của Hàn Thành cũng biến thành trầm tĩnh kiệm lời từ lúc nhỏ. Lần này bác cả Hàn sẽ không gây ra hỗn loạn gì nữa đấy chứ?”
Ông cụ lắc đầu: “Là phúc không phải họa, là họa không thể tránh, yên tâm đi, có Tiếu Tiếu ở bên Hàn Thành thì không có loạn gì đâu. Chuyện mà chúng ta không biết thì đừng đi hỏi, chuyện năm đó cũng đừng nhắc đến với
lũ trẻ, cuộc sống có khổ, có khó đến đâu cũng đã qua rồi, cũng đều là vì lót đường cho hạnh phúc của ngày hôm nay, hai bên gia đình chúng ta đều nên giữ phúc.
Nhã Lệ gật đầu đáp: “Cha nói đúng, chúng ta đều rất tốt, đám trẻ cũng đứa này ngoan hơn đứa kia, không còn
cuộc sống nào tốt hơn bây giờ cả, trải qua cuộc sống tốt trước mặt mới quan trọng nhất”
Ông cụ gật đầu, nói với vẻ mơ ước: “Là có lý như vậy, sau này mấy đứa trẻ ngoan này trưởng thành chắc chắn sẽ
có tương lai hơn chúng ta nhiều, chúng ta cứ đợi nhìn lũ trẻ biến nước nhà trở nên hùng mạnh hơn đi. Ông cụ thật sự quá thích mấy đứa trẻ ngoan này. Lại là một đêm tuyết rơi nữa, toàn bộ phố cổ biến thành một thế giới cổ tích trắng phau, Bánh Trôi nhỏ và Bánh
Bao nhỏ lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, cả hai đều vui vẻ không chịu được. Một đường vừa đi vừa dừng để nghịch tuyết, Tô Tiếu Tiếu lo lắng bọn trẻ lạnh cóng, sau khi đi một đoạn đường lại đặt lũ trẻ lên
lưng các anh, kêu hai anh trai cõng đi, Hàn Thành cũng cõng Bánh Đậu nhỏ, lại thêm dọc theo đường đi mua không ít đồ khiến con đường mười phút lại đi đến hơn hai mươi phút. Sau khi đến nơi, Cơm Nắm quay đầu nhìn đường: “Nhà chúng ta và nhà Trụ Tử cách gần như vậy sao?”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Đúng vậy, cha và chú Trương của con cũng giống như con và Trụ Tử nhỏ, lúc nhỏ cùng nhau
lớn
lên”
Cơm Nắm bảo: “Trụ Tử này, hai bên gia đình chúng mình thật sự có duyên đó” Trong lúc nói chuyện cả gia đình đã vào sân, căn nhà cũ kỹ trải qua một trận tuyết đêm qua như khoác vào một
lớp áo trắng bạc, lộ ra dung nhan sáng bừng hẳn lên, đình thủy tạ, cầu Phong Vũ, cây trúc cảnh và cây lựu héo
úa sau khi được tô điểm đều treo băng tuyết trong suốt lấp lánh, chính là một khu vui chơi cổ tích đẹp không sao tả xiết.
Bánh Đậu nhỏ không nhịn được mà cảm thán: “Mẹ ơi, ngôi nhà này to quá, đẹp quá”
Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ nằm sấp trên bả vai các anh, nhìn căn nhà xinh xắn mà không chớp mắt.
Cơm Nắm cũng không ngờ sân nhà mình lại to và đẹp như vậy, đang định nói thì một ông cụ gầy gò bước ra từ
bên trong, thiết nghĩ đây chắc hẳn chính là ông cả của bọn trẻ.
“Các cháu tới rồi, lại đây lại đây đây, mấy đứa để ông cả từ từ nhìn nào. Hàn Tùng Bách nhìn lũ trẻ với vẻ kích
động.
Bên ngoài trời thật sự quá lạnh, Tô Tiếu Tiếu lo lắng đám trẻ lạnh cóng nên bảo: “Bác cả, bên ngoài lạnh, chúng
ta vào nhà rồi nhìn sau”
Hàn Tùng Bách liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, là bác hồ đồ, bên ngoài lạnh, chúng ta vào nhà rồi nói sau. Một đoàn người phải rơi tuyết tích trên dày mới theo Hàn Tùng Bách vào phòng.
Trong phòng rất ấm áp, Hàn Tùng Bách biết hôm nay bọn họ tới nên giường và bếp than đều đốt than lửa, bình
nước trên bếp than đang không ngừng sôi ùng ục, cái bàn nhỏ bên trên bày đầy các loại đồ ăn vặt và hoa quả
khô, có thể nhìn ra được là tỉ mỉ chuẩn bị cho đám trẻ ăn.
1017 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận