Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 429: Phát huy sở trường

Nhưng đồng chí Tô, chúng ta nói câu xuất phát từ tận đáy lòng đi, đây chính là một chuyện tốt, một là có thể
cho bọn trẻ phát huy sở trường, hai là còn có thể kiếm chút tiền nhuận bút, điều quan trọng nhất là bọn trẻ có thể làm tấm gương tiêu biểu cho trẻ con cả nước, thay đổi những quan niệm hủ lậu đọc sách vô dụng đó và trong lòng tin rằng kiến thức thật sự có thể thay đổi vận mệnh.
Gần đây đều đang có tin đồn khôi phục kỳ thi đại học, tin rằng cô cũng biết, tôi nói với cô như vậy, kỳ thi đại học
chắc chắn sẽ khôi phục và chắc hẳn chỉ là chuyện trong năm thôi. Cơm Nắm nhà các cô khai giảng là lên lớp sáu, nếu như tôi đoán không sai thì với tài trí thông minh của cậu bé cấp hai và cấp ba nhiều nhất là học trong hai năm, thậm chí còn không cần, đúng chứ? Nói cách khác nhiều lắm cũng qua bốn năm năm nữa cậu bé là có thể tham gia kỳ thi đại học, chúng ta có thể lấy tuyến thời gian này làm chuẩn đăng liên tiếp nhiều kỳ cho đến khi Cơm Nắm lên đại học mới thôi. Đương nhiên nếu như bọn trẻ vẫn còn hứng thú thì vẫn có thể kéo dài tiếp, dù sao vẫn còn Bánh Đậu nhỏ có thể tiếp tục đúng không? Còn có cả Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ nữa, chúng ta
cho trẻ con cả nước đều nhìn thấy những đứa trẻ ưu tú giống như đám người Cơm Nắm đã thông qua kiến thức
thay đổi vận mệnh thế nào, lại thông gia cố gắng học tập thực hiện lý tưởng vĩ đại của mình thế nào? Bộ trưởng Khương càng nói càng kích động, đứng lên vung trái vung phải như thể chuyện này sắp thành công vậy. Hàn Thành và Cơm Nắm không biết từ khi nào đã đứng ở cửa phòng mình, hai cha con đưa mắt nhìn nhau, Cơm Nắm ngáp một cái, nhún vai: “Chú Khương, giữa trưa chú chạy tới nhà cháu vẽ bánh to sao?”
Bộ trưởng Khương nghe thấy giọng nói của Cơm Nắm hiển nhiên vui sướng khôn tả: “Cơm Nắm qua đây qua đây,
chú Khương vừa vặn có lời nói với cháu”
Cơm Nắm lại ngáp một cái: “Cháu nghe thấy hết rồi, viết chữ vẽ tranh không thành vấn đề, cái này chúng cháu
làm được, vấn đề là có thể trả cho chúng cháu thù lao bao nhiêu ạ? Chú Khương, chú không biết đâu, gần đây cháu rất thiếu tiền, nhà bọn cháu sắp phải hít không khí rồi!”
Bộ trưởng Khương sững sờ: “Chủ nhiệm Hàn, gần đây nhà các anh gặp phải khó khăn gì sao? Đừng ngại nói ra
xem tôi có thể giúp được hay không?”
Hàn Thành lắc đầu: “Xin nhận tấm lòng nhưng không có chuyện gì cả” Hàn Thành liếc mắt nhìn con trai: “Con
nói lung tung nữa thử xem?”
Cơm Nắm ngậm miệng, làm một động tác kéo khóa trên môi.
Mẹ sắp phải lên đại học, cha cũng sắp theo mẹ lên đại học nốt, trong nhà không có người kiếm tiền còn không
phải sắp hít không khí sống hay sao? Cậu bé nghiêm túc cân nhắc có nên dẫn Bánh Đậu nhỏ về thôn Tô Gia đi học cùng Đại Bảo và Tiểu Bảo hay không, mỗi ngày ăn khoai lang mà bà ngoại trồng cũng không phải không được, lại thêm trong tay cậu bé và Bánh Đậu nhỏ đã tích được một ít tiền mừng tuổi, thi thoảng đi cắt bữa thịt
về cải thiện cuộc sống một chút cũng vẫn được.
Cơm Nắm nhỏ bé đáng thương lại sắp phát sầu vì kế sinh nhai, nếu như có tiền nhuận bút trợ cấp thì khác hẳn,
trong nhà nuôi Bánh Bao nhỏ thật sự quá tốn thịt, đừng nói là đủ nuôi gia đình sống tạm mà chỉ cần tiền thù lao đủ nuôi sống Bánh Bao nhỏ cũng đáng giá rồi.
Cơm Nắm cũng không dự định pha trò nữa: “Ôi trời, chú Khương, chú nói bọn cháu có thể lấy được bao nhiêu
tiền nhuận bút đi?”
Bộ trưởng Khương nói một con số đại khái, Cơm Nắm trừng to mắt: “Thật sự nhiều tiền như vậy sao?” Cậu bé nhớ lại bình thường mẹ nói chi tiêu trong nhà với cậu bé, hình như thật sự đủ mua thịt ăn đó?
Bộ trưởng Khương gật đầu: “Đây chỉ là nhuận bút của tờ rơi trước khi xuất bản, nếu như các cháu đăng liên tục,
lấy tuần làm đơn vị thì một tháng có thể đăng bốn lần, chú còn có thể bàn bạc với bọn họ, nói không chừng còn
có thể tăng cao một chút.
Cơm Nắm điên cuồng gật đầu: “Có thể có thể, chúng cháu quá có thể ấy chứ! Chú Khương, không giấu gì chú, cháu đã sắp học xong kiến thức cấp hai rồi, thời gian rảnh rất nhiều, đừng nói là một tuần một lần, không phải
nhật báo cần in ấn mỗi ngày hay sao? Cho dù là mỗi ngày một lần cũng không khó, một ngày tốn một hai tiếng có thể làm xong”
“Cơm Nắm? Tô Tiếu Tiếu ngắt lời cậu bé: “Con đừng đồng ý lung tung trước, chuyện này chúng ta phải họp gia đình bàn bạc kỹ rồi lại nói sau.
Niềm vui này của bộ trưởng Khương còn chưa nhảy ra ngoài đã bị Tô Tiếu Tiếu cắt ngang.
Cô bảo: “Bộ trưởng Khương, chuyện này chúng tôi đã biết rồi, cũng cảm ơn anh đã đích thân chạy tới đây một
chuyến, đợi sau khi chúng tôi bàn bạc sẽ trả lời anh sau, được không?”
1043 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận