Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 330: Con trai

Tô Tiếu Tiếu mừng rỡ, hai tay chắp lại: “Bình an thì tốt, bình an thì tốt, nhưng anh hai, chị hai em và mẹ em đều muốn một em gái, nhưng lại là một tiểu tử”
Hàn Thành đáp: “Không phải mẹ đã nói rồi sao, mấy đời nhà họ Tô có một đứa con gái bảo bối như em, sinh con trai cũng là bình thường thôi”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Anh cả và chị cả không định sinh thêm, sau thai này phỏng chừng anh hai và chị hai cũng không cầu thêm con gái nữa, trong nhà các chú bác của em cũng toàn là bé trai, một thế hệ này của bọn họ phỏng chừng chỉ có Bánh Trôi nhỏ là con gái thôi.
Hàn Thành ôm vợ hôn một cái: “Vậy vừa vặn, Bánh Trôi nhỏ của chúng ta giống như mẹ nó, lớn lên trong sự thương yêu của tất cả mọi người, sau khi lớn lên cũng dịu dàng và lương thiện như mẹ mình”
Tô Tiếu Tiếu liếc mắt nhìn anh: “Nịnh nọt, đúng rồi Hàn Thành, mắt thấy lại sắp cuối năm rồi, Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ còn nhỏ như vậy, năm nay năm mới chúng ta không về nữa, lỡ như thời tiết không ổn thì cũng
phiền phức, anh gọi điện cho nhà xem khi anh cả, chị cả được nghỉ có thời gian đưa Đại Bảo và Tiểu Bảo tới đón năm mới không, bằng không Tiểu Bảo sẽ lại làm loạn.
Hàn Thành gật đầu: “Được, ngày mai anh về sẽ gọi điện
Tô Tiếu Tiếu: “Thời gian này trôi qua cũng nhanh quá, hôm nay Bánh Bao nhỏ biết lẫy rồi, không lâu nữa sẽ biết bò biết đi biết gọi cha mẹ, nhìn con lớn mới cảm thấy thời gian trôi nhanh”
Hàn Thành xới xong cơm chuẩn bị bưng ra ngoài: “Các con trưởng thành rồi nhưng em vẫn không thay đổi chút nào, vẫn giống y như lần đầu tiên anh gặp em vậy.
Tô Tiếu Tiếu cong đôi mắt nhìn anh: “Sao hôm nay Hàn Thành lại biết nịnh như vậy chứ?”
Hàn Thành cực oan uổng: “Anh không nịnh, anh nói đều là sự thật, các con có trưởng thành thế nào thì người mà chúng ta thương nhất, chiều nhất vẫn là em.
Tô Tiếu Tiếu nhón chân hôn anh một cái: “Đây là anh nói đấy nhé, em sẽ nhớ kỹ.
Hàn Thành gật đầu, hôn lại cô: “Ừm, là anh nói”
Tô Tiếu Tiếu vốn dự định từ chức công việc ở bộ phận tuyên truyền, sau khi có đôi long phụng thai trong nhà không thể không có người lớn, hôm qua nhân lúc Nhã Lệ nghỉ phép, cô kêu cô ấy giúp mình chăm trẻ nửa ngày, còn cô về bộ phận tuyên truyền báo cáo rõ ràng tình hình của mình một chuyến.
Bộ phận tuyên truyền nhiều lần cân nhắc, vẫn quyết định giữ lại chức vụ của cô, để tránh vấp phải sự chỉ trích của toàn bộ nhân viên, mỗi tháng chỉ phát một nửa lương, cũng chỉ phụ trách công việc giấy tờ. Công việc sẽ được gửi đến nhà cô từ trước để bản thân cô sắp xếp thời gian xử lý, tổ chức cho rằng với hiệu suất công việc của cô, trong mười ngày nửa tháng kiểu gì cũng có thể bớt thời gian ra hoàn thành một phương án.
Bộ phận tuyên truyền cho rằng trên cơ bản phương án mà Tô Tiếu Tiếu thiết kế ra đều thích hợp hơn cả một đội ngũ làm việc suốt mười ngày nửa tháng thiết kế ra, cho dù thay đổi kết hợp hai lần thì đó cũng chỉ thay đổi biên độ nhỏ, thời gian tiêu tốn tổng thể vẫn ít, bọn họ thực sự không nỡ bỏ qua một nhân tài giống như Tô Tiếu Tiếu. Quyết định này có được thông qua toàn phiếu của ban lãnh đạo, vốn dĩ phát toàn bộ lương thì người bên dưới sẽ có ý kiến, dù sao ngày nào bọn họ cũng phải ngồi làm mà tiền lương cầm được lại như cô, nhưng nếu là một nửa vậy bọn họ cũng không có ý kiến chút nào.
Hơn nữa các loại hoạt động và nhiệm vụ tuyên truyền cuối năm rất nhiều, có một trợ thủ như Tô Tiếu Tiếu cũng có thể làm ít công to.
Nếu đã như vậy, Tô Tiếu Tiếu cứ coi như kiêm chức làm việc, cho dù tiền không nhiều cho lắm nhưng tóm lại vẫn là một khoản thu nhập không nhỏ, trọng điểm là các loại phiếu, đặc biệt là mấy thứ như phiếu vải và phiếu sữa bột. Sau khi có thêm đôi long phụng thai đổi với người thế nào cũng không đủ, tổ chức đồng cảm với cô nên mỗi tháng đều sẽ phát thêm một chút phiếu cho đôi long phụng thai dùng, nhắm vào điểm này, Tô Tiếu Tiếu mới cắn răng kiên trì tiếp.
Lại thêm Cơm Nắm nhỏ thật sự là một trợ thủ siêu giỏi, có cậu bé ở nhà cô cũng thả lỏng hơn không ít, đặc biệt là bây giờ cậu bé nghỉ đông ở nhà cả ngày, cô cũng có thể bỏ ra nửa ngày để xử lý công việc của đội tuyên truyền, mấy ngày tiếp theo ngay cả bản thảo đêm hội liên hoan mùa xuân cũng được giao tới trước.
Ngày tháng trôi qua dần dần, chớp mắt đã đến tháng một năm một nghìn chín trăm bảy mươi tư, lại một cuối năm nữa sắp tới, đôi long phụng thai ngày nào cũng để lộ ngó sen đã sớm được mặc áo bông nhỏ và giày bông nhỏ mà bà ngoại làm, mặc yếm nhỏ mẹ làm và đội mũ con hổ mà tổ chức phát. Hai đứa trẻ xinh đẹp lớn hơn năm tháng tướng tá càng ngày càng khác nhau, cũng bắt đầu có tính cách của riêng mình.
1029 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận