Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 179. Nhiệm vụ mới

Chương 179: Nhiệm vụ mới
Tô Tiếu Tiếu ôm cánh tay anh cọ cọ: “Sao hôm nay anh tan làm sớm như vậy?”
Hàn Thành đáp: “Ngày đầu tiên các con lên trường, sáng không kịp đưa đi nên muốn đi đón một chút, không ngờ vẫn không đến kịp.”
Từ xa nhìn thấy có người bước tới, Tô Tiếu Tiếu buông cánh tay của Hàn Thành ra: “Không phải là đón được rồi sao? Đúng rồi, hôm nay em đã tới đội tuyên truyền làm thủ tục nhận chức ròi.”
“Không phải nói năm sau mới đi sao? Sao lại đột nhiên như vậy?” Hàn Thành hỏi với vẻ ngạc nhiên.
Tô Tiếu Tiếu: “Sự việc là như vậy…”
Một nhà năm người nói cười vui vẻ về đến nhà cũng sắp mười hai giờ, Tô Tiếu Tiếu mới bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Buổi sáng quá bận rộn, cô tạt qua chợ thuận tiện mua ít hàu không cần phiếu về nuôi, chuẩn bị làm món hàu hấp miến đơn giản.
Miến cũng được ngâm sẵn từ sớm, bột khoai lang là mua thêm.
Hàu để ráo nước một chút, đảm bảo vỏ của mỗi một con đều có thể mở và đựng miến ở trên, sau đó phết nước sốt tỏi băm đã được xào qua và điều chỉnh cho vừa ăn lên trên mỗi một con hàu, bỏ nước vào trong miến vừa đủ, rồi hấp mười phút trong nồi là có thể ăn.
Đây thật sự là một món nhanh gọn, vừa có thể làm món ăn vừa có thể làm món chính lại vừa vô cùng mỹ vị, đáng tiếc giá đỗ vẫn chưa lớn, bằng không lót một tầng giá đỗ bên dưới miến vậy sẽ không cần xào rau xanh nữa.
Nhưng Tô Tiếu Tiếu cũng không xào rau xanh mà đặt hai quả cà tím lên giá hấp, đồng thời tưới nước sốt tỏi băm lên ruột, một bữa trưa của người lười với chay mặn kết hợp cân đối đã được hoàn thành.
Đừng nói là đám trẻ mà ngay cả Hàn Thành sau khi ăn một bát lớn đầy ắp vẫn chưa thấy thỏa mãn.
Bây giờ trước khi Hàn Thành tan làm đều sẽ theo bản năng nghĩ hôm nay vợ sẽ nấu món ngon gì, đây đã trở thành chuyện mà anh mong đợi nhất mỗi ngày.
Cơm Nắm chỉ hận không thể liếm sạch cái bát: “Mẹ ơi, con xin tuyên bố hàu hấp miến là món ngon số một, con xin được ăn thêm một bát vào lần sau!”
Bữa trưa hôm nay nhìn số lượng rất lớn nhưng lại không có cơm chống đói, Tô Tiếu Tiếu bảo: “Lát nữa con và Trụ Tử mỗi người mang một cái bánh in hoặc là hồng khô đi học, buổi chiều đói có thể ăn lót bụng trước.”
Sau khi hết mỗi một tiết, lượng vận động của Cơm Nắm siêu nhiều nên lượng cơm dường như càng lớn hơn, nhưng lượng vận động của Trụ Tử cũng ngang với cậu bé mà lượng cơm lại còn lâu mới nhiều bằng cậu bé, sự chênh lệch tố chất cơ thể giữa mỗi một đứa trẻ thật sự quá lớn.
Cũng chỉ có lượng cơm của Tiểu Bảo mới có thể so được với Cơm Nắm.
Tô Tiếu Tiếu tính toán thời gian, chắc hẳn Tiểu Bảo và mẹ cũng về đến thôn Tô Gia vào chiều hôm qua rồi, lúc này chắc Tiểu Bảo cũng vừa mới tan lớp về nhà ăn cơm trưa.
Thời buổi này không có thông tin thời gian thật đúng là không tiện lợi gì cả.
“Đúng rồi, sáng nay anh đã gọi điện thoại tới công xã Tô Gia hỏi xem mẹ và Tiểu Bảo về khi nào, bí thư nói chiều hôm qua đã về, kêu chúng ta cứ yên tâm.” Hàn Thành bảo.
Tô Tiếu Tiếu hơi sững sờ, trước đó cô không biết cái gì là tâm linh tương thông, nhưng bây giờ thật sự đã tin rằng có loại chuyện này rồi, cô vừa mới nghĩ đến mẹ và Tiểu Bảo thì Hàn Thành đã báo bình an.
Tô Tiếu Tiếu cong đôi mắt nhìn anh: “Đồng chí Hàn Thành, anh thật giỏi!”
Hàn Thành cũng không biết mình giỏi ở điểm nào nữa nhưng vợ nói thì chính là như vậy đi.
Bây giờ đám trẻ có thêm một nhiệm vụ nữa, đó chính là mỗi ngày tưới nước cho vườn rau.
Việc này Trụ Tử am hiểu nhất nên đều là cậu bé dẫn hai em làm.
Bánh Đậu nhỏ kỹ thuật không tốt, không nên động tay vào, cậu bé còn nhỏ sẽ không biết khống chế lực nên vài lần tưới vào quần mình, Cơm Nắm thật sự không nhìn nổi nữa nữa mới ôm cậu bé ra ngoài: “Em tưới ướt quần và giày một lần thì mẹ sẽ phải giặt quần áo một lần, mệt lắm đó.”
Bánh Đậu nhỏ vừa nghe mẹ sẽ mệt lập tức đứng im, ngoan ngoãn nhìn các anh tưới nước.
Cơm Nắm muốn giẫm vào vườn rau cũng bị Trụ Tử nhỏ kêu dừng: “Em giẫm hết vào hạt giống mà bà ngoại trồng thì sẽ không nảy mầm được đâu, không phải bà ngoại có để lại đường sao? Em đi theo mấy cái rãnh đó, đây mới là đường chuyên dụng cho chúng ta đi.”
Cơm Nắm nghĩ đến hình dạng sau khi rau xanh lớn lên lúc này mới hiểu ra, gật đầu bảo: “Bà ngoại em thật thông minh.”
Trụ Tử nhỏ không muốn nói với cậu bé rằng vườn rau đều trồng như vậy, là cậu bé không biết mà thôi.
Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành đang dọn dẹp nhà bếp, đột nhiên cô nhớ đến gì đó: “Đúng rồi, củi trong nhà không còn nhiều nữa, chúng ta phải tự mình lên núi đốn củi sao?”
Cái khác không nói nhưng đốn củi cô thật sự không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận