Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 405: Chân giò

Lý Ngọc Phụng đã đi ra ngoài: “Bà đi lấy rơm, Cơm Nắm, cháu uống thêm bát canh gừng nữa đi, Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng uống một bát rồi vào nhà ngoan ngoãn ngồi đợi.
Đám trẻ: “Bọn cháu biết rồi, bà ngoại/ bà nội”
Lý Ngọc Phụng rất nhanh đã mang rơm về, sau khi đốt Tô Tiếu Tiếu đặt chân giò lên nướng thẳng đến khi da heo hơi đen lại, phát ra loại mùi cháy mang theo mùi rơm thì cô mới đặt chân giò vào trong nước ấm, nhẹ nhàng
cạo sạch lớp cháy đen.
Đám trẻ bị mùi hương thu hút đi qua, đều tới vây xem Tô Tiếu Tiếu kho chân giò.
Lý Ngọc Phụng ngại bọn trẻ vướng bận, lại đuổi tất cả mau vào phòng.
Kỹ thuật chặt của Tô Tiếu Tiếu không ra làm sao nên chân giò là Lý Ngọc Phụng phụ trách chặt, một cái chân giò nguyên chỉnh sau khi chặt xong ước chừng được đầy một chậu to, Lý Ngọc Phụng nhìn lại cảm thấy đau lòng
nhưng nghĩ đến Cơm Nắm xuống nước cần phải bồi bổ cơ thể tốt mới dễ chịu hơn một chút.
Dầu cho vào nồi lại thêm đường trắng vào chảo đợi hòa tan, sau đó bỏ chân giò đã để ráo nước xuống xào ra nước màu, lại thêm lượng nước vừa đủ vào, bỏ thêm xì dầu và muối vào chỉnh vị, cuối cùng cho thêm gừng thái lát, đại hồi và một nắm hành lá thắt nút, đậy nắp đun trên lửa nhỏ chừng nửa tiếng mới chuyển nó vào trong nồi đất đã lót mộc nhĩ và hoa hiên vàng dùng củi lửa đun chậm.
Sau chừng một tiếng mới bưng cả nồi lẫn bếp lên bàn.
Chân giò hầm mềm nát cả xương vào miệng là tan, da heo đốt trụi còn mang theo mùi thanh của rơm rạ, sau khi bỏ xương dằm nát lại chan thêm chút nước sốt vào cơm, Bánh Bao nhỏ khỏi cần nói, đến ngay cả Bánh Trôi nhỏ cũng ăn thêm non nửa bát.
Lý Ngọc Phụng lại càng ép Cơm Nắm ăn thêm hai miếng nói là bồi bổ cơ thể, Cơm Nắm nhỏ vốn không muốn đặc biệt, nhưng tâm ý của bà ngoại nên cậu bé cũng chỉ đành vui lòng nhận lấy.
Tô Vệ Dân và Tô Chấn Hoa đi tới công xã họp nên vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, chuyện này Tô Tiếu Tiếu dự định đến đây là thôi, cũng không nhắc tới thêm nữa.
Dương Lâm không gạt Dương Nam Hoài và Đổng Minh Nguyệt, còn nói cả chuyện Cơm Nắm nhảy xuống nước
cứu người ra luôn.
Đổng Minh Nguyệt hiếm khi lạnh mặt: “Lâm nhi, hôm nay mẹ nói thẳng luôn ở đây, cho dù con có ế cả đời cũng không thể lấy một người như thế về nhà. Người không hiểu tự trọng tự ái như vậy lấy về cũng chỉ gây họa, sau này con đi đâu mẹ cũng sẽ theo con, mẹ không tin cô ta còn dám tới gần?
Vốn cảm thấy Lưu Thủy Tiên tuy là một quả phụ nhưng nếu nhân phẩm tốt còn có thể không so đo, nhưng không ngờ cô ta để đạt được mục đích lại làm ra loại chuyện như vậy, còn hại Cơm Nắm phải xuống nước cứu
người trong trời lạnh như vậy nữa.
Dương Nam Hoài hỏi: “Con chắc chắn Cơm Nắm không sao chứ? Trời lạnh như vậy cũng đừng để bị viêm phổi.
Dương Lâm đáp: “Sau khi con đưa về nhà họ Tô, cậu bé đã lập tức đi tắm nước nóng, chị hai nhà họ Tô cũng đang đun canh gừng, Cơm Nắm nhìn cũng chắc chắn, chắc hẳn không sao đâu ạ?
Dương Nam Hoài và Đổng Minh Nguyệt vô cùng lo lắng cho Cơm Nắm, gấp như con kiến trên chảo nóng lại sợ bọn họ tùy tiện xuất hiện nhà sẽ rước tới phiền phức cho nhà họ Tô, nghĩ đi nghĩ lại vẫn phái Dương Lâm mượn cái cớ đi tới nhà họ Tô nghe ngóng tin tức.
Dù sao Cơm Nắm cũng không nhận ra Dương Lâm, sẽ không gây rối gì cả.
Trong nhà thứ lấy ra được đều là đồ mà Hàn Thành đưa tới, Đổng Minh Nguyệt cảm thấy cũng không cần thiết
phải đưa lại, nghĩ ngợi một chút lại lấy mấy quả táo và lê làm thành kẹo hồ lô, đợi trời tối sau khi mọi người ăn cơm xong mới kêu Dương Lâm quà tặng cho đám trẻ.
Lý Ngọc Phụng và Tô Tiếu Tiếu vẫn rất lo cho Cơm Nắm nhỏ, cảm lạnh cũng không lập tức phát tác ngay được, lỡ như nửa đêm phát sốt cảm mạo mới phiền phức.
Lý Ngọc Phụng nghĩ rồi lại đi đun canh gừng, đứa trẻ có dạ dày tốt như Cơm Nắm sau khi ăn no lại uống thêm
một bát canh gừng vào đã sắp no căng thủng da bụng.
Cơm Nắm hỏ: “Bà ngoại, cháu thật sự không muốn uống nữa đâu, cháu thật sự không sao mà.” Bánh Bao nhỏ vừa nghe được đã chạy bịch bịch bịch tới, nhón mũi chân túm áo anh lớn: “Ăn ơi, uống…” Cơm Nắm nhỏ đưa bát đến bên miệng cậu bé, Bánh Bao nhỏ dùng hai bàn tay thịt nhỏ ôm cát bát uống một hớp
lại lập tức đẩy ra ngay, cay đến mức gương mặt nhỏ bánh bao của cậu bé nhăn thành thang bao mười tám nếp
gấp, còn “phi phi phi phi” ra sức phun nước bọt.
Bộ dáng tức cười đó chọc cho cả nhà đều bật cười ha ha.
Tô Tiếu Tiếu rót chút nước ấm cho cậu bé uống: “Xem sau này con còn dám thứ gì cũng nhét vào miệng hay
không”
Bánh Bao nhỏ mới chẳng sợ đâu, còn chép miệng gật đầu: “Phải măm.”
995 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận