Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 710: Phiên ngoại: Cố Triển Vọng và Giang Tuyết 21

Nước của Tiểu Trần còn chưa rót mang qua thì cửa phòng khách đã mở ra, Cố Triển Vọng mặc tây trang đi giày
da, đeo một cặp kính viền vàng, phong độ ngời ngời, vừa nhìn đã biết là cách ăn mặc của một người thành công
từ bên trong đi ra, cùng đồng hành còn có một người đàn ông khác cũng mặc tây trang giày da, nhưng dáng người và khí chất dung mạo đều thua xa Cố Triển Vọng.
Giang Tuyết vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng khi làm việc của Cố Triển Vọng, có hơi trang trọng nhưng
cũng hơi xa lạ.
Cố Triển Vọng mở cửa đã nhìn thấy Giang Tuyết, có hơi sững sờ một chút sau đó hơi nhếch khóe môi khó mà
nhìn thấy được, nói tiếng nước ngoài mà Giang Tuyết nghe không hiểu tiễn vị khách ra ngoài cửa. Khách hàng rõ ràng cũng nhìn thấy Giang Tuyết, không biết anh ta nói gì với Cố Triển Vọng mà Cố Triển Vọng
liếc mắt nhìn cô ta, cười đáp lại vài câu, thuận tiện đưa người đến cửa.
Khi Cố Triển Vọng trở về thuận tay nắm tay Giang Tuyết đi vào trong văn phòng, nói với Tiểu Đỗ một câu:
“Đừng cho bất kỳ ai vào trong” Rồi đóng cửa văn phòng lại.
Tiểu Trần bưng nước qua, thấy cửa đóng chặt mới hỏi Tiểu Đỗ: “Nước này làm thế nào đây? Có cần tôi bưng vào
trong không?” Tiểu
nói
Đỗ đáp: “Muốn mất việc thì cô cứ vào, bằng không về vị trí của mình đi, đừng hỏi, đừng nghe ngóng, đừng
lung tung, nên làm gì thì làm cái đó.”
Đồ không có một chút năng lực quan sát gì cả, không nhìn thấy khóe miệng của cậu đã sắp kéo đến khóe mắt
rồi sao? Còn đưa nước gì nữa.
Trong cửa, “cạch” một tiếng khóa cửa rơi xuống, Cố Triển Vọng đã ấn Giang Tuyết lên cửa hôn, là loại hôn kiểu Pháp sâu triền miên, không khí trong phổi của Giang Tuyết đã sắp bị rút hết sạch gần như thiếu khí cuối cùng
Cố Triển Vọng mới buông cô ta ra, cắn môi cô ta nói: “Lâu như vậy vẫn chưa học được cách hít thở, có bị ngốc
không thế?” Mới đầu còn tưởng cô ta là tay già đời, rõ ràng cái gì cũng không biết còn sạch hơn trang giấy trắng nhưng lại ra vẻ lão luyện trêu chọc anh ta, hết lần này đến lần khác cứ cố tình anh ta vẫn rất hưởng thụ, mỗi lần nhìn thấy gương mặt cố gắng đó của cô ta vì anh ta mà động tình, anh ta sẽ có cảm giác thành tựu hơn cả xây mười “QuốcVượng”
Ánh mắt của Giang Tuyết mê mang, cắn nhẹ môi anh ta, kéo cà vạt của anh ta đáp: “Em không biết, cậu Cố biết là được, cậu dạy em đi”
Cố Triển Vọng làm sao chịu được loại ánh mắt này của cô ta, ôm cô ta đi về phía ghế giám đốc: “Lần trước nói tới văn phòng của anh thử, vậy vừa vặn, cậu Cố sẽ dạy em hết, có được không.”
י
Khi điện thoại trước bàn làm việc của Tiểu Đỗ vang lên đã là một tiếng sau, anh ta nhận được chỉ thị của ông chủ vội vàng chạy đến trung tâm thương mại “Quốc Vượng” mua mấy bộ đồ mới, thuận tiện tới “Tam Xan Tứ Lý” đóng gói bữa tối thật phong phú đưa vào.
Giang Tuyết nhìn sườn xám mà Tiểu Đỗ mang về, nói với vẻ mặt ghét bỏ: “Sao Tiểu Đỗ luôn mua sườn xám cho em vậy?”
Cố Triển Vọng chậm rãi giúp cô ta đóng cúc, nói với vẻ ý vị sâu xa: “Cũng không phải thường mua, chỉ là làm hỏng một bộ thì bổ sung một bộ về, em không thích sao?”
Dáng người của Giang Tuyết vô cùng tiêu chuẩn trước lồi sau vểnh, chiều cao gần một mét bảy, quanh năm tập
múa nên đường cong rõ ràng lại tuyệt đẹp, dáng vóc rất thằng, chân vừa thon vừa thẳng tắp, phối với gương mặt tự mang theo khí chất lạnh lùng của cô ta, khiến khi sườn xám mặc lên người cô ta loại ý vị chỉ phụ nữ phương Đông mới có đó thể hiện trên người cô ta một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Cố Triển Vọng cực thích bộ dáng mặc sườn xám của cô ta, lại thêm anh ta luôn kêu Tiểu Đỗ mua loại tơ lụa tốt nhất, cảm giác tay vô cùng tốt.
Giang Tuyết nói: “Mặc cái gì cũng không sao cả, chỉ là sườn xám mặc và cởi đều vô cùng phiền phức, thi thoảng mặc một lần còn được, thường xuyên mặc sẽ rất phiền phức.
Cố Triển Vọng ôm cô ta từ phía sau: “Người mặc và cởi đều là anh, anh còn không phiền, em phiền cái gì?” Giang Tuyết châm một điếu thuốc, hút một hơi rồi thở lên mặt anh ta: “Anh gọi đó là cởi sao? Anh là xé nhé. Giang Tuyết hất cằm về phía sườn xám bị xé hỏng trên ghế giám đốc: “Bộ đó em cũng rất thích, xé hỏng rồi thật đáng tiếc”
Cố Triển Vọng cọ vào cổ cô ta: “Vậy còn không phải đơn giản sao, ngày mai mua cho em vài bộ giống nhau, em muốn bao nhiêu đều có bấy nhiêu.
Giang Tuyết chẳng muốn để ý tới anh ta, vỗ đầu anh ta: “Xem Tiểu Đỗ mang gì ngon về cho chúng ta đi, em đói
rồi”
976 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận