Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 190. Làm hòa

Chương 190: Làm hòa
Trình Lệ Phương chuyển hướng sang Tô Tiếu Tiếu: “Bình thường không phải cô mồm mép lanh lợi quấn riết người không buông sao? Con đã bị bắt nạt thành ra như vậy rồi mà bây giờ còn giả bộ câm điếc được? Lát nữa phụ huynh của bọn họ tới đây, nên chửi thì chửi, nên kêu bọn họ đền tiền thì kêu bọn họ đền tiền, cái gì cũng phải có hết.”
Tô Tiếu Tiếu: “…” Bọn họ không quen thì phải? Người phụ nữ này có bệnh gì vậy? Không phải cô còn chưa kịp nói gì hay sao? Bây giờ đều bị cô ta mắng xong hết cả rồi, cô còn nói gì được nữa?
Nhưng Tô Tiếu Tiếu cảm thấy Trình Lệ Phương vẫn rất thích hợp để trị trẻ ngang bướng, lời thô nhưng lý không thô, cô không mắng được nhưng nghe cũng cảm thấy rất xả giận.
Nhưng con người Trình Lệ Phương này cũng lạ, con mình làm sai thì sống chết không chịu nhận, còn con người khác làm sai cô ta lại bắt đầu hùng hổ lên án.
Phụ huynh của đám trẻ ngang bướng và của các bạn học khác của Cơm Nắm cũng đến, trong đó còn có lão Hồ, nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu thì ngạc nhiên: “Cô Tô, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Tiếu Tiếu hất cằm về phía mấy đứa trẻ ngang bướng và nói một cách hợp lẽ: “Mấy học sinh lớp trên cướp đồ của mấy bạn nhỏ lớp một của chúng tôi, không chỉ cướp đồ mà còn đánh người, thái độ còn vô cùng ác liệt, không hề có lòng hối cải, tôi kiến nghị vẫn nên nhốt lại tạm giam vài ngày, đợi khi nào hối hận lại thả ra.”
Lời này của Tô Tiếu Tiếu hiển nhiên là cố tình nói cho phụ huynh của mấy đứa trẻ nghịch ngợm này nghe được, không nghiêm trọng hóa sẽ không có được sự coi trọng.
Phụ huynh của đám trẻ ngang bướng vừa nghe được đã hoảng, đánh mạnh vào mông con mình.
Trình Lệ Phương thêm dầu vào lửa: “Đúng đó, kéo rách quần áo mới của con trai tôi mà vẫn còn hùng hồn, trẻ hư tôi đã thấy nhiều rồi, nhân lúc còn nhỏ, các người không biết dạy thì để công an tới dạy, bớt cho sau này trưởng thành lại làm hại xã hội.”
Trẻ hư cũng không phải chỉ một ngày nuôi thành, loại chuyện bắt nạt bạn nhỏ này trước đây cũng đã xảy ra không ít, nhưng đều là trẻ con nên chỉ giảng hòa qua loa, có ý tứ một chút thì xin lỗi rồi chuyện này cũng qua đi, tóm lại ai cũng phải trưởng thành cả.
Sao lần này lại nghiêm trọng như vậy? Nhìn đám trẻ đối diện hình như cũng không bị thương gì thì phải?
Phụ huynh của trẻ hư A: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, chúng tôi về nhà nhất định sẽ dạy dỗ cẩn thận, sẽ không mang tới phiền phức cho các cô nữa.”
Phụ huynh của trẻ hư khác: “Đúng vậy đúng vậy, lần này chúng tôi nhất định sẽ dạy dỗ tử tế, đảm bảo lần sau không còn tái phạm nữa.”
Tô Tiếu Tiếu nhẹ giọng bảo: “Nói như vậy cũng không phải chỉ mới một lần thôi đúng không? Như vậy đi, nên xin lỗi thì xin lỗi, nên đền tiền thì đền tiền, mỗi người về nhà viết một bản kiểm điểm không dưới năm trăm chữ, nghiêm túc xét lại bản thân xem rốt cuộc mình sai ở đâu rồi sáng ngày mai giao lại cho tôi, nếu lần sau còn tái phạm tiếp, tôi sẽ trực tiếp dán bản kiểm điểm này lên thanh thông báo, rồi lại đưa các em cho công an dạy dỗ, đến khi không còn tái phạm nữa thì thôi.”
Phụ huynh của trẻ hư vỗ vào đầu con trai: “Được được được, còn không mau xin lỗi người ta đi.”

Cầu lông gà của Cơm Nắm bị đạp hỏng, phụ huynh của trẻ hư đồng ý đền cho cậu bé một quả, nhưng Cơm Nắm hào phóng, cũng không tính toán với bọn họ, cậu bé và Trụ Tử như người không có chuyện gì, quần áo cũng không bị kéo rách, lời xin lỗi tụi nhỏ cũng nhận rồi coi như bỏ qua.
Cha của Khỉ Con lại chính là lão Hồ, giày của Khỉ Con bị giẫm hỏng, phụ huynh của trẻ hư cũng bằng lòng bồi thường. Ông ta vui tươi hớn hở nhỏ giọng nói với Tô Tiếu Tiếu: “Mấy đứa trẻ hư này trước cũng nghịch như vậy, nhưng loại chuyện này đều là làm qua loa cho qua, trước đây Trình Lệ Phương cũng không quản, lần này liên quan đến Đại Thụ nhà cô ta, ngược lại cô ta cũng tích cực thật.”
Quần áo của Đại Thụ rách một góc, vá lại vẫn có thể mặc được nhưng Trình Lệ Phương vẫn hùng hổ kêu phụ huynh của trẻ hư đền năm đồng tiền.
Tô Tiếu Tiếu: “Đền thêm một chút cũng được, bằng không sẽ không dạy được lâu dài.”
Mấy đứa trẻ hư này thoạt nhìn cũng không dễ hối cải như vậy.
Tô Tiếu Tiếu thở dài một hơi, một loại gạo nuôi trăm loại người, không phải toàn bộ trẻ con đều giống như trẻ nhà mình ngoan ngoãn nghe lời như vậy, dạy theo năng khiếu nói ra thì đơn giản nhưng thực hiện lại không dễ dàng đến vậy, công tác giáo dục đúng là một chặng đường xa xôi lại gánh theo trọng trách nặng nề.
Cả gia đình còn chưa đi đến cửa thì Hàn Thành đã tới đón, đại khái là về nhà không nhìn thấy đám trẻ nên mới tìm tới đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận