Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 718: Phiên ngoại về bọn nhỏ 4

Người tức giận nhất là Bánh Bao nhỏ, cậu bé không ngờ mình mới rời đi một lúc mà hai em gái đã bị bắt nạt. Ba anh trai cũng ngàn dặn vạn dò nhắc Bánh Bao nhỏ nhất định phải trông chừng em gái cho kỹ, Từ sau lần đó Bánh Bao nhỏ rất ít để em gái rời khỏi tầm nhìn của mình, Trụ Tử nhỏ lại nhất định mỗi ngày phải xác nhận em gái an toàn mới yên tâm.
Bánh Trôi nhỏ cong đôi mắt, lắc đầu: “Không có mà, em cũng không nhớ nổi anh ta trông thế nào nữa, chỉ nhớ anh ta từng bắt nạt Điềm Điềm thôi.
Trụ Tử nhỏ xoa đầu em gái: “Bánh Trôi nhỏ phải nhớ kỹ, chỉ cần có người bắt nạt em nhất định phải ngay lập tức nói với anh, được không?”
Bánh Trôi nhỏ: “Anh ơi, lời này anh đã nói rất nhiều lần rồi đó, em cũng nghe ngấy luôn rồi.
Chú lão Dương vừa vặn “nhìn thấy” cuộc đối thoại của hai anh em, cuộc đối thoại như thế ông ta không biết đã “nhìn qua” bao nhiêu lần rồi, không nhịn được mà cười: “Trụ Tử, cháu yên tâm đi, Bánh Trôi nhỏ ngoan ngoãn
như vậy, ai lại nỡ bắt nạt con bé chứ?”
Trụ Tử nhỏ chỉ cười mà không đáp, chính vì ngoan mới dễ bị người bắt nạt đó, chú lão Dương không có em gái hiển nhiên không biết cảm giác ngọt ngào và phiền não khi trong nhà có em gái rồi. Bánh Trôi nhỏ lớn lên xinh xắn như thế, lại mềm yếu mỏng manh, bây giờ vẫn chưa tròn mười tuổi, qua vài năm nữa đến khi “nhà mình có con gái mới lớn” biết yêu, còn không biết phải đánh bao nhiêu tiểu tử thối muốn lại gần cô bé nữa. Mấy thứ như thời gian này nói dài thật sự rất dài, nói ngắn chợt quay đầu đã qua mười năm, từ lần đầu tiên cậu bé đeo cái sọt nhỏ đựng đầy ốc đá bước chân vào sân nhà dì Tô cho đến bây giờ đã qua mười năm, sinh mệnh thật sự rất thần kỳ, cô gái nhỏ trước mặt cũng đã từ bảo bối nhỏ mềm mại không lớn hơn con mèo nhỏ bao nhiêu lớn thành bảo bối lớn xinh xắn như bây giờ, nhìn cô gái nhỏ đôi mắt cong cong hiện ra cái lúm đồng tiền nhạt trước mặt, nội tâm của Trụ Tử nhỏ vô cùng yên bình và dịu dàng, thời gian mười năm này thật sự cũng vô
cùng bình yên.
Bánh Đậu nhỏ cũng dạy bù xong trở về, vừa vào cửa nhìn thấy Trụ Tử nhỏ nhìn em gái với vẻ mặt dịu dàng: “Anh Trụ Tử, sao thế ạ?”
Trụ Tử nhỏ lấy lại bình tĩnh lắc đầu, cũng nhìn Bánh Đậu nhỏ với vẻ dịu dàng: “Chỉ là đột nhiên cảm thấy thời gian trôi rất nhanh, em gái đã lớn như vậy rồi, còn cả em nữa” Trụ Tử nhỏ so sánh một chút: “Lần đầu tiên anh
gặp em, em vẫn chỉ là một đứa trẻ lớn nhiêu đây thôi, không thích nói chuyện cho lắm, luôn thích cầm bảng đen nhỏ viết vẽ, thích làm cái đuôi nhỏ phía sau dì Tô, chớp mắt em đã là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp
đất rồi”
Bánh Đậu nhỏ nhoẻn miệng cười, cong đôi mắt xinh đẹp lại, lắc đầu đáp: “Không có, bây giờ em vẫn là cái đuôi nhỏ phía sau mẹ, em muốn làm cái đuôi nhỏ của mẹ cả đời.
Một giọng nói dịu dàng truyền vào trong: “Ai muốn làm cái đuôi nhỏ của mẹ thế?”
Tô Tiếu Tiếu đi từ bên ngoài vào, mắt ngọc mày ngài cười tươi như hoa nở, không có gì khác biệt với mười năm trước, phía sau có Cơm Nắm và Bánh Bao nhỏ bưng bát lớn bát nhỏ.
Cơm Nắm: “Bánh Đậu nhỏ ơi là Bánh Đậu nhỏ, em đã lớn như vậy rồi còn không biết xấu hổ dính lấy mẹ, Bánh Trôi nhỏ còn ngại nói mình là cái đuôi nhỏ của mẹ rồi, em làm cái đuôi lớn đi”
Đám trẻ đều vây quanh Tô Tiếu Tiếu, Bánh Đậu nhỏ ôm cánh tay cô: “Vậy các anh đừng dính mẹ nữa, một mình
em dính là được rồi.
Cơm Nắm buông đồ trong tay, cũng ôm cánh tay của Tô Tiếu Tiếu: “Vậy không được, mẹ là của mọi người mà” Bánh Trôi nhỏ và Bánh Bao nhỏ cũng đi qua ôm Tô Tiếu Tiếu, Bánh Trôi nhỏ nói: “Anh nhỏ, anh đừng luôn muốn
độc chiếm mẹ một mình nữa, em mới là áo bông nhỏ thân thiết của mẹ”
Bánh Đậu nhỏ cúi người bế em gái càng ngày càng giống mẹ lên, nhấn vào mũi cô bé, đáp: “Em là áo bông nhỏ thân thiết của cả nhà mình”
Trụ Tử nhìn cô gái nhỏ xinh xắn như sao vậy quanh trăng cũng cười theo, cô gái nhỏ xinh đẹp chính là bảo bối trong tay của cả gia đình.
Ánh mắt của Tô Tiếu Tiếu cong hình trăng khuyết, mấy đứa lớn đã sớm không với được đến tóc của bọn trẻ nên chỉ có thể xoa đầu Bánh Bao nhỏ: “Các con cũng không ngại nóng sao, cho dù có lớn bao nhiêu các con vẫn là bảo bối của mẹ, đừng ồn ào nữa, đều tới uống bát nước đường mát lạnh đi, Điềm Điềm mau tới uống nước duong di.”
958 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận