Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 479: Cá nhỏ kỳ hoa

Toa tàu của bọn họ cách toa ăn không xa, nhân viên phục vụ tốt bụng dọn ra một chỗ ở trong góc toa ăn cho
bọn họ để hành lý, bằng không nhiều đồ như vậy nhét toàn bộ vào trong toa xe thì người cũng không vào nổi. Cuối năm gần đến, người trên xe lửa đông như biển, đường cũng không đi nổi, Cơm Nắm và Trụ Tử đi trước mở đường, Hàn Thành bế em gái, trong lòng em gái ôm Kẹo Bông Gòn, Trương Hồng Đồ bế Bánh Bao nhỏ, Tô Tiếu Tiếu thì dẫn Bánh Đậu nhỏ, một chuyến cuối cùng Nhã Lệ ở lại ghế lô trông hành lý, những người khác dùng tốc độ rùa bò chuyển đồ về toa cũng đã rơi hết vào tình trạng kiệt sức.
Cả nhà Trương Hồng Đồ năm nào cũng sẽ ngồi xe lửa về thủ đô thăm ông cụ, sớm đã quen với loại thế trận này. Hàn Thành cũng thường xuyên ngồi xe lửa đi công tác, nhưng Tô Tiếu Tiếu và bốn đứa trẻ đều là lần đầu tiên
ngồi xe lửa, mấy đứa trẻ vẫn cảm thấy rất tò mò. Nhưng thế trận này thật sự khiến Tô Tiếu Tiếu kiếp trước chỉ ngồi máy bay và tàu cao tốc thật sợ hãi.
Đôi long phụng thai và Bánh Đậu nhỏ ngồi ở giường trên, Cơm Nắm và Trụ Tử bò đến một giường trên ở bên
khác, hai đôi vợ chồng mỗi đôi ngồi một bên giường dưới, Tô Tiếu Tiếu ngồi bên cửa sổ, mất nửa ngày mới bình tĩnh lại: “Người thế này cũng đông quá rồi đi?” Hàn Thành bảo: “Xuân vận mới thế, bình thường sẽ không đông đến vậy.
Rời khỏi nơi mình đã sinh sống lâu như vậy hiển nhiên không nỡ, ở thời đại rối loạn bếp bênh này, thị trấn nhỏ
với dân phong thuần phác đối với bên ngoài mà nói giống như một xã hội không tưởng này đã chắn gió che mưa
cho cả nhà Tô Tiếu Tiếu, khiến bọn họ bình an trải qua mấy năm khó khăn nhất. Thời gian cô sống ở nơi này còn dài hơn ở thôn Tô Gia, nơi này không phải quê hương mà còn hơn cả quê hương.
Tô Tiếu Tiếu biết bắt đầu từ một khắc xe lửa khởi hành, sau này có xác suất lớn sẽ không thể trở về được nữa,
trong phút chốc khó tránh khỏi thương cảm.
Xe lửa chạm rãi rời khỏi sân ga, Tô Tiếu Tiếu nhìn thấy Triệu Tiên Phong dẫn Cá Nhỏ tiến vào nhà ga, đại khái là mua vé vào nhà ga đi. Cá Nhỏ một đường chạy theo xe lửa, Tô Tiếu Tiếu vẫy cánh tay ra bên ngoài cửa sổ, máy
đứa lớn bò xuống, cũng mặc kệ người bên ngoài cửa sổ có thể nghe thấy không mà vẫy tay hô to: “Chú Triệu, Cá
Nhỏ, tạm biệt!”
Cá Nhỏ chạy theo đoàn tàu, đứa trẻ bình thường tùy tiện, thần kinh thô òa khóc oa oa, vẫy tay nói tạm biệt.
Triệu Tiên Phong vớt con trai lại ôm trong lòng: “Được rồi đừng đuổi theo nữa, đường đường là nam tử hán đại trượng phu không rơi lệ, cũng không phải sau này không gặp được nữa, nghỉ hè đám người Cơm Nắm sẽ về thôn
Tô Gia, đến khi đó cha đưa con về đó, để con chơi với bọn họ một kỳ nghỉ hè luôn. Tiểu tử thối nhà mình khỏe mạnh, bình thường đánh đòn không khóc, giờ khóc thành thế này cũng thật hiếm có.
Cá Nhỏ hít mũi lau nước mắt: “Cha nói phải giữ lời đó, bằng không con tự ngồi xe lửa qua!”
Triệu Tiên Phong ôm vai con trai: “Có khi nào cha nói mà nuốt lời chưa?”
Cá Nhỏ bĩu môi: “Ngược lại không có, đi thôi cha, chúng ta mau về giết gà thôi!” “Hả?” Triệu Tiên Phong không theo kịp mạch suy nghĩ của con trai, không phải còn đang buồn rầu sao? Sao lại
lấn sang chuyện giết gà rồi?
Cá Nhỏ đáp: “Bánh Trôi nhỏ không có ở đây, cuối cùng chúng ta cũng có thể ăn sạch gà trống mà em ấy nuôi
lớn, nói thật với cha, con vẫn chưa từng thấy con gà trống nào to như vậy, lông gà dài như vậy, mào gà còn cao
như vậy nữa, chắc hắn rất ngon!”
Triệu Tiên Phong: “…” Đây mới là tiểu tử thối nhà mình, làm sao thằng nhãi thối nhà anh ta lại biết khóc chứ? Vừa
rồi chắc chắn là anh ta đã xuất hiện ảo giác.
Ngồi xe lửa đối với bốn đứa trẻ nhà Tô Tiếu Tiếu mà nói là một chuyện vô cùng mới lạ, nhìn thấy gì cũng cảm
thấy mới mẻ, nếu không phải người quá đông thì bọn trẻ còn muốn ra ngoài đi dạo. Hàn Thành lo lắng Kẹo Bông Gòn rớt xuống mới dứt khoát ôm em gái và nó xuống, để cô bé ngồi bên cửa sổ,
còn mình leo lên giường trên, sau đó phát hiện ra Bánh Bao nhỏ đang cong mông trốn trong góc lén ăn kẹo.
Chẳng trách nó lại yên tĩnh như vậy, Hàn Thành vỗ vào mông đứa trẻ.
Bánh Bao nhỏ quay đầu nhìn thấy gương mặt tuấn tú phóng đại của cha, đứng hình mất hai giây rồi giải thích:
“Cha ơi con không ăn nhiều đâu, đây là viên kẹo đầu tiên trong hôm nay của con, không tin cha hỏi anh nhỏ!”
Hàn Thành kéo đứa trẻ ngồi thẳng dậy: “Không phải không tin con, con ngồi ăn tử tế đi”
Đứa trẻ cong đôi mắt lại, ôm mặt cha thơm chụt một cái: “Cha ngửi xem có ngọt không?”993 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận