Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 178. Cùng đi đón

Chương 178: Cùng đi đón
Có khả năng đội trưởng Từ cuối cùng đã hơi tự hiểu rõ về nghệ thuật nói chuyện của mình, trên đường đưa Tô Tiếu Tiếu về nhà cũng không dám nói lời gì cả. Đến cửa trường tiểu học thì thả người xuống, nói một câu “trưa ngày mai khi tôi tan làm sẽ thuận đường tới nhà cô lấy phương án sau,” rồi ngay cả lời tạm biệt cũng không nói đã nhấn thẳng vào chân ga vọt đi.
Tô Tiếu Tiếu thật sự dở khóc dở cười.
“Anh anh…” Cô còn chưa thu lại tầm nhìn thì Bánh Đậu nhỏ đã lắc tay cô, ra sức gọi anh trai.
Tô Tiếu Tiếu thu tầm mắt lại nhìn qua, chỉ thấy một đám củ cải đỏ nối đuôi nhau, chen lấn nhau đi ra khỏi cổng trường, Cơm Nắm và Trụ Tử nhà cô cũng ở trong đó, thời buổi này không có đồng phục mà đều là người lớn trong nhà tự mình phát huy thiên phú may vá, có thể cho trẻ mặc được gì thì mặc cái đó, dẫn đến trang phục đa dạng đủ loại đều có, rất dễ nhận thấy, tay nghề may vá của Lý Ngọc Phụng khiến hai đứa nhỏ nhà cô trở thành những đứa trẻ đẹp mắt nhất trong đám củ cải đỏ này.
Một bé trai khỏe mạnh kháu khỉnh hỏi Cơm Nắm: “Cơm Nắm, có thể cho tớ mượn quả cầu lông gà của cậu dùng một chút được không? Tớ sẽ về nhà kêu cha tớ làm một cái, lần sau sẽ mang tới trả lại cho cậu.”
Cơm Nắm nhỏ hào phóng đưa cầu lông gà trong tay cho cậu bé: “Cái này là bà ngoại và cha tớ cùng làm chung đó, chú Triệu của tớ nói lực thăng bằng với tính toán gì đó vô cùng tốt, có khả năng cha cậu không làm ra được đâu, nhưng cho cậu mang về nhà ngắm cũng được, buổi chiều cậu nhớ phải mang trả lại cho tớ đó.”
Bé trai nhướn mày vui vẻ, nhận bằng hai tay: “Được, buổi chiều nhất định sẽ trả lại cho các cậu, Cơm Nắm, Trụ Tử, chiều gặp lại nha.”
“Anh ơi anh ơi!” Bánh Đậu nhỏ đã lớn như vậy nhưng hình như vẫn chưa từng tách khỏi anh trai trong thời gian dài như thế, nhìn thấy Cơm Nắm chần chừ chưa chịu qua cậu bé đã có hơi nôn nóng, vung tay thật cao gọi anh hai.
Cơm Nắm và Trụ Tử nhìn về phía bên đó, đôi mắt đồng thời sáng lên, chạy “bịch bịch” tới.
Cơm Nắm cũng chưa từng không nhìn thấy em trai trong thời gian dài như vậy, cậu bé ôm Bánh Đậu nhỏ thơm liên tục: “Mẹ, Bánh Đậu nhỏ, hai người đặc biệt tới đây đón bọn con sao?”
Tô Tiếu Tiếu không tiện phá hỏng niềm vui của đứa trẻ nên nói lời nói dối một cách có thiện ý: “Đúng vậy, các con, chúng ta về nhà ăn cơm thôi.”
Trụ Tử cũng rất vui vẻ, cậu bé ngồi xổm trước mặt Bánh Đậu nhỏ: “Tới đây Bánh Đậu nhỏ, để anh cõng cho.” Cậu bé đi học lâu như vậy, cho tới nay vẫn là lần đầu tiên có người tới đón cậu bé tan lớp.
Tô Tiếu Tiếu cầm cặp sách của Trụ Tử rồi thả Bánh Đậu nhỏ lên lưng cậu bé.
Cơm Nắm nhỏ cũng đưa cặp sách vào tay Tô Tiếu Tiếu, nhảy chân sáo dẫn đường ở đằng trước, khi đi đến đầu đường đã trông thấy một bóng người cao lớn từ phía xa: “Cha ơi!”
Cơm Nắm nhỏ cực giống một khẩu pháo nhỏ chạy qua ôm đùi cha mình, rồi ngửa đầu hỏi: “Cha ơi, cha tan làm sớm như vậy sao? Cha cũng tới đón bọn con tan học phải không?”
Hàn Thành khom người bế đứa trẻ lên ước lượng, hình như thằng bé lại nặng hơn một chút rồi: “Đúng, lần đầu tiên đi học có thích ứng được không?”
Cơm Nắm nhỏ mặt mày hớn hở nói với cha toàn bộ chuyện diễn ra trong trường học, kể rằng bạn học thích mẹ giảng bài bao nhiêu và thích cầu lông gà mà anh làm cỡ nào.
Tô Tiếu Tiếu bảo vệ Trụ Tử nhỏ và Bánh Đậu nhỏ nên không dám đi quá nhanh, từ xa nhìn thấy Hàn Thành cũng cong đôi mắt lại, vẫy tay với anh.
Cơm Nắm nhỏ còn đang nói liến thoắng: “Khỉ Con mượn cầu lông gà của con rồi, nói là để cha cậu ấy cũng làm một cái giống như thế, nhưng cha ơi, con cảm thấy cha cậu ấy chắc chắn không thể làm ra được đâu.”
Hàn Thành xoa đầu con trai: “Ở nhà còn vài cái nữa, nếu như cậu bé là bạn tốt của con và cậu bé lại thật sự thích, vậy con có thể cân nhắc đến việc tặng cho cậu bé một quả.”
Cơm Nắm nhỏ nghiêng đầu nghiêm túc nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không thể tặng được, bạn tốt của con và Trụ Tử còn rất nhiều, Khỉ Con này, Đá Nhỏ này, Đô Đô, Quang Quang này…” Cơm Nắm nhỏ xòe ngón tay ra đếm một dãy tên, cuối cùng bảo: “Con tặng cho Khỉ Con rồi sẽ phải tặng cho bọn họ đúng không, cầu trong nhà mình không đủ chia, vẫn nên để mọi người cùng nhau chơi đi ạ.”
“Tự con quyết định là được, cha không có ý kiến.”
Hàn Thành thả đứa trẻ xuống, tiến lên vài bước ôm Bánh Đậu nhỏ trên lưng Trụ Tử rồi thả xuống đất: “Trụ Tử không cần thường xuyên cõng Bánh Đậu nhỏ, cứ để thằng bé tự mình đi đường.”
Các anh trai thay nhau cõng một lúc sẽ biến thành thằng nhỏ con sâu lười nhỏ mất.
“Cháu chỉ cõng một lúc thôi ạ.” Trụ Tử đáp.
Hai anh trai nắm tay em đi đằng trước, Hàn Thành thấy xung quanh không người mới kéo tay Tô Tiếu Tiếu tới nắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận