Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 545: Con ghẻ và đồ vô dụng

Bánh Bao nhỏ gật mạnh đầu, giãy khỏi cái ôm của mẹ để tìm một chỗ đứng cho mình trước rồi mới bảo: “Đây là
vị trí đứng vừa rồi của con.
Sau đó lại chạy tới phía đối diện với mình: “Đây là vị trí của bà dì không lễ phép đó.
Tô Tiếu Tiếu chớp mắt, bà dì không lễ phép?
Trụ
Tử nhỏ giọng bảo: “Bánh Bao nhỏ nói bọn họ không lễ phép cho nên gọi bọn họ là ông chú không lễ phép và
bà dì không lễ phép”
Tô Tiếu Tiếu bật cười.
Bánh Bao lại đi sang trái hai bước nói: “Đây là vị trí của ông chú không lễ phép đứng”
Sau đó đứa trẻ trở về vị trí của bà dì không lễ phép, ngay cả vẻ mặt và giọng điệu cũng học giống y như của mẹ
Điềm Điềm, gân cổ lên nói: “Bạn nhỏ, ở đây có cơm ăn không?”Bánh Bao nhỏ chạy về vị trí của mình, ngửa cái đầu nhỏ lên lắc đầu nói lại nguyên văn lời mà mình đã nói: “Không có cơm nhưng có sủi cảo ạ, sủi cảo nước canh chua ngon lắm, chú dí có muốn ăn không ạ?”
Nói xong lại chạy về vị trí của người đàn bà, học theo bộ dáng không để ý đến mình của cô ả, nói với “người đàn ông” bên trái: “Nhà này gần đấy nên cứ tùy tiện ăn một chút ở đây đi. Không phải anh rể em cũng muốn mở tiệm hay sao?..” Một đoạn thoại hoàn chỉnh.
Sau đó cậu bé chạy đến vị trí của ông chú không có lễ phép đó, thấp giọng ồm ồm bảo: “Chị nhỏ tiếng chút đi, phố xá láng giềng cẩn thận tai vách mạch rừng”
Bánh Bao nhỏ một mình chia thành tam giác như vậy, giọng điệu, vẻ mặt và động tác khi nói chuyện của đôi nam nữ đó… đều giống như nguyên mẫu, thuật lại toàn bộ nội dung đối thoại một lần, thật sự không rớt một chữ nào cå.
Diễn xong, Bánh Bao nhỏ vỗ bàn tay thịt, chớp đôi mắt to vô tội bảo: “Chính là như vậy đấy ạ, bọn họ nói chuyện nửa ngày như vậy đều không để ý đến con, còn không nói cảm ơn con, không có một chút phép tắc nào cả. Sau đó anh Trụ Tử và em gái trở về còn mang bánh trôi nhân mè về cho con nữa. Bọn họ vào tiệm cơm nhà chúng ta
ăn bánh sủi cảo đó ạ. Bánh Bao nhỏ nghĩ đến vị của bánh trôi nhân mè không nhịn được mà chép miệng: “Bánh trôi nhân mè thật sự ngon quá, ngày mai con còn muốn ăn nữa”
Người một nhà lặng ngắt như tờ, Tô Tiếu Tiếu và mấy đứa trẻ khác đưa mắt nhìn nhau, Bánh Bao nhỏ là thiên tài diễn xuất sao? Bộ dáng giống như đúc đó khiến người như có mặt ngay tại trận vậy. Cậu bé thật sự nhớ hết vẻ mặt và động tác của người ta, đây là khả năng biểu diễn nghịch thiên gì và lực ghi nhớ gì vậy?
Cơm Nắm ngồi xổm xuống, nắn mặt em trai đáng yêu với vẻ khó tin: “Bánh Bao nhỏ mau nói cho anh hai biết sao em lại lén thông minh như vậy?” Cậu bé có lý để nghi ngờ đứa trẻ này bình thường đều giả ngốc, đây còn là em trai phàm ăn nhà bọn họ ngoại trừ ăn cơm ra thì không cảm thấy hứng thú với thứ gì khác hay sao? Người chấn động nhất cả nhà vẫn là Bánh Đậu nhỏ, cậu bé cũng ngồi xổm xuống xoa bàn tay của Bánh Bao nhỏ lại nắn mặt cậu bé, xác nhận xem rốt cuộc cậu bé có phải là em trai ruột của mình không. Không có cách nào khác, Bánh Bao nhỏ từ nhỏ đến lớn trên người có một loại khí chất đặc biệt “mình không thông minh, ngoại trừ cơm ra không biết gì hết. Bánh Bao nhỏ khi nhỏ hơn một chút, cả gia đình còn lo lắng cậu bé sẽ bị một viên kẹo lừa đi, đều ngầm thừa nhận cậu bé là hố trũng chỉ số thông minh trong cả nhà, vì vậy Bánh Đậu nhỏ lo cho cậu bé nhất cũng thương cậu bé, luôn luôn bảo vệ em trai.
Hôm nay cậu bé phát hiện ra em trai nhà mình không hề ngốc một chút nào, còn có khả năng là một đại thông
minh, Bánh Đậu nhỏ có thể không khiếp sợ được sao?
Bánh Bao nhỏ vung tay bọn họ ra với vẻ ghét bỏ: “Anh hai, anh nhỏ, các anh làm gì vậy? Em không nhớ sai đâu, bọn họ nói như vậy thật mà”
Cơm Nắm vẫn không nhịn được mà nắn mặt cậu bé: “Cục thịt nhỏ này, anh trai trách lầm em rồi, em mới là đại thông minh của nhà mình!”
Cho tới bây giờ Tô Tiếu Tiếu đều không cảm thấy Bánh Bao ngốc, chỉ là không ngờ cậu bé có thiên phú diễn xuất như vậy mà thôi, cô kéo đứa trẻ tới: “Được rồi được rồi, các anh không ngờ Bánh Bao nhỏ lại lợi hại như vậy, nhớ hết lời mà bọn họ nói, mẹ thưởng một điểm cho con.
Bánh Bao ôm mẹ, cong đôi mắt to lại: “Vậy mẹ ơi, ngày mai Bánh Bao nhỏ lợi hại còn có thể ăn bánh trôi nhân mè được không?”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu đáp: “Không được, một tuần chỉ có thể ăn một lần, phải đợi đến ngày này tuần sau mới có thể ăn tiếp.
Gương mặt của Bánh Bao nhỏ lập tức chán nản nhưng cũng không chán nản được bao lâu, dù sao dì Lan và chú lão Dương đều biết làm rất nhiều món ăn, cậu bé luôn có thể ăn được món ngon mà mình thích.
Bánh Bao nhỏ lại hỏi: “Mẹ ơi, con ghẻ và đồ vô dụng có nghĩa gì ạ?”
1044 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận