Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 569: Gọi công an

Đám người hóng chuyện cũng chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Đúng đó, từng này tuổi rồi còn không hiểu chuyện bằng hai đứa trẻ, cho dù xuất phát từ lý do gì cũng không nên chiếm nhà của người ta chứ?”
“Đúng đó, ông muốn ở người khác không muốn ở sao? Người ta dùng tiền thật bạc thật mua nhà, ông dựa vào cái gì chiếm?”
Mẹ của Phạm Trì Quang vừa vặn đi tới, bình thường Phạm Trì Quang ở nhà hễ mở miệng khép miệng đều nói về Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ nên ấn tượng về Cơm Nắm cũng cực tốt, nhìn thấy nhà của Cơm Nắm bị người chiếm giữ hiển nhiên cô ta cũng chung mối thù: “Bạn học Hàn Tĩnh, còn cần nói lý gì với loại người như vậy nữa, dì giúp cháu gọi công an tới đuổi bọn họ đi!”
“Đúng, gọi công an tới đuổi bọn họ ra ngoài!”
Phạm Trì Quang gõ chiêng một cái, hét một câu: “Gọi công an!”
Đám trẻ đều cùng hô lên, gõ chiêng gõ trống cao giọng hô: “Gọi công an! Gọi công an…”
Mặt của ông Ngô hết xanh lại đỏ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, một hai người, vài ba người, tám đến mười người tới ông ta cũng không sợ, còn dám khóc lóc om sòm đuổi đi, nếu ai dám đụng vào ông ta, ông ta cũng dám ngã ra đất lừa lọc, nhưng người tới bây giờ là hai đứa trẻ choai choai, lại có nhiều người như vậy đang xem, người ta ngoại trừ gõ cửa ra cũng chưa làm gì cả, cho dù ông ta nói hết ngày cũng không chiếm được lý, nghĩ tới người bạn già cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, nghĩ đến đứa con trai đang nằm trên giường sống dở chết dở, sống lưng vẫn luôn rất thẳng của ông Ngô cũng còng xuống, hai tay ôm mặt gào khóc.
Cơm Nắm và Trụ Tử đưa mắt nhìn nhau, giơ tay kêu đám cà rốt đỏ ngừng gõ chiêng gõ trống lại.
Người bên ngoài bắt đầu chế nhạo.
“Người ta bị chiếm nhà còn chưa khóc mà ông còn không biết xấu hổ khóc trước.
“Đúng đó, cũng không phải ai yếu thì người đấy có lý đâu nhé, ông bác, ông trông mới năm sáu mươi tuổi thôi đúng không? Nếu như khóc một chút có thể chiếm được nhà của người ta thì tôi đã sớm kêu ông cụ tám mươi tuổi nhà bọn tôi khóc rồi, nào còn đến phiên ông?”
Cơm Nắm nói: “Ông ơi, ông trả nhà cho bọn cháu đi, nhà bọn cháu cũng có ông cụ sáu bảy mươi tuổi đang đợi nhà ở đó. Cơm Nắm không hề nói dối, ông nội của Trụ Tử mong được ở lâu với cháu trai đến mức cổ cũng dài ra
rồi.
Thế nhưng ông Ngô vẫn ôm gối khóc tức tưởi mà không nói bất cứ lời nào cả, như thể người khác bắt nạt ông ta, nói thật nhìn cũng thấy đáng thương.
Khi Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu tới đã nhìn thấy một màn này. Cho dù đã xây dựng sẵn tâm lý nhưng nhìn thấy người ba tầng trong ba tầng ngoài này Tô Tiếu Tiếu vẫn cảm thấy có hơi cạn lời.
Cô gọi: “Cơm Nắm, Trụ Tử”
Hai đứa lớn vừa nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu đã lập tức biến thành đứa nhỏ, nếu như phía sau có cái đuôi to nhất định sẽ vẫy đuôi chạy qua.
Đứa lớn cao ngang Tô Tiếu Tiếu nhún vai với vẻ bất đắc dĩ: “Mẹ ơi, bọn con không làm gì hết, cũng không đánh ông ta, là ông ta tự khóc”
Rốt cuộc vẫn là đứa trẻ choai choai, là tức ông ta chiếm nhà nhưng nhìn thấy ông già người ta khóc như vậy lòng trắc ẩn cũng vẫn có.
Tô Tiếu Tiếu nhìn xung quanh, cười bảo: “Thật ngại quá, một chút chuyện riêng đã quấy rầy mọi người rồi, đều tản hết đi ạ”
Đám cà rốt đỏ đều nhìn về phía Cơm Nắm và Trụ Tử.
Hai đại gia làm ra động tác tay như “lui xuống”
Phạm Trì Quang ôm chiêng đồng chạy bịch bịch tới: “Dì ơi Khang Khang đâu ạ? Sao cậu ấy không tới?”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Thằng bé đang ở nhà ngủ trưa, các cháu về nhà trước đi, như vậy quá làm phiền người dân. Phạm Trì Quang lắc đầu: “Khang Khang không có đây, bọn cháu phải bảo vệ anh Tĩnh!”
Anh Tĩnh?
Tô Tiếu Tiếu nhìn đứa lớn nhà mình với vẻ cạn lời, Cơm Nắm bự nhà cô đúng thật là anh Tĩnh đấy.
Cơm Nắm ưỡn ngực: “Em thấy bộ dáng của anh cần em bảo vệ không? Hửm?”
Phạm Trì Quang lùi lại nửa bước, nuốt nước miếng lắc đầu: “Không giống a
Cơm Nắm xoa đầu nhóc béo: “Ngày mai anh sẽ mang kẹo cho em, em dẫn bọn họ về trước đi, có gì cần lại nghe hiệu lệnh của anh
Lúc này Phạm Trì Quang không chần chừ nữa, đáp một tiếng vâng rồi lại chạy bịch bịch bịch về rút “đại quân nồi niêu xoong chảo” mà mình dẫn tới đi.
Bạn học của Trụ Tử cũng đi qua: “Bạn học Trương Tu Viễn, bọn tớ ở lại giúp cậu nhé.
Trụ Tử đáp: “Không cần đâu, cảm ơn các cậu, có gì cần tớ sẽ gọi các cậu sau.
Sau khi trải qua chuyện này, ngược lại Trụ Tử đã có thêm chút tình cảm chân thật với những bạn học đáng yêu này hơn, hình như tập thể lớp như vậy tốt hơn cậu bé tưởng.
1004 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận