Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 160. Lên núi

Chương 160: Lên núi
Mà Hàn Thành thì lại cảm thấy cho trẻ con học cách trèo cây dưới sự hướng dẫn đúng đắn của người lớn mới là cách tốt nhất để giảm hệ số nguy hiểm xuống mức thấp nhất, thử rồi sẽ không còn tò mò nữa, đích thân trải nghiệm qua sẽ biết nguy hiểm ở đâu, từ đó biết phải tránh thế nào.
Bơi lội cũng như vậy, đến một độ tuổi nhất định các bé trai cũng sẽ có niềm khao khát tự nhiên với sông biển hồ, đặc biệt là nơi này còn gần biển, cho nên mùa hè năm sau, Hàn Thành còn dự định đích thân dẫn đám trẻ tới ven biển để dạy các con học bơi và kính sợ biển cả.
Khi lên núi thật sự có nhìn thấy tổ chim, Hàn Thành chỉ dẫn đám trẻ nên trèo cây thế nào cho chính xác để lấy được tổ chim, rồi làm sao để trèo xuống, lại tránh được nguy hiểm thế nào, cái nào là tổ ong vò vẽ, tuyệt đối không thể đụng vào bất cứ một tổ ong nào, rắn và rết cũng không thể đụng, bởi vì đó đều là thứ lấy mạng người… Hơn nữa còn nói rõ đây là bí mật giữa những người đàn ông, không thể để các phụ nữ trong nhà biết được, điều này khiến cảm giác tự hào của các bé trai tăng vọt lên, tình cảm giữa tụi trẻ với cha/ chú/ chú Hàn lại tăng lên không ít, bọn trẻ đều là những người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, giữa đàn ông có thể có chút bí mật mà không cần mẹ/ cô/ dì Tô biết đến.
Trên thực tế, Tô Tiếu Tiếu biết cũng sẽ rất vui vẻ, vốn dĩ mục đích của cô là để Hàn Thành và đám trẻ tăng tiến tình cảm một chút.
Thời buổi này đang phá tứ cựu, công khai bái thần sẽ bị báo cáo là mê tín dị đoan, cho nên các hộ gia đình cùng lắm cũng chỉ ở trong sân nhà mình lén bày một mâm nhỏ, lại sắp thêm cống phẩm như một con gà trống to và điểm tâm hoa quả, sau đó chắp tay bái một cái với trời đất cũng xem như là mời các vị thần tới đây đón tết, còn mấy việc như đốt nhang hóa vàng và đốt pháo đều không được.
Lý Ngọc Phụng làm việc nhanh nhẹn, giết gà lại càng nhanh thoăn thoắt.
Tiết gà không thể lãng phí, nhỏ nước ấm có pha một ít muối rồi trộn đều, để qua một lúc sẽ tự động đông lại, hơn nữa còn vô cùng trơn mềm.
Bà ấy cẩn thận nhổ những cái lông đẹp nhất trên đuôi con gà trống xuống, đặt qua một bên rồi mới xử lý sạch sẽ toàn bộ con gà, mấy thứ như ruột gà và dạ dày gà này đều là đồ tốt, xử lý sạch sẽ bỏ vào trong nước luộc gà cùng nấu chín đều vô cùng thơm ngon.
Lúc này Lý Ngọc Phụng mới hối hận vì đã không cho Tô Tiếu Tiếu mua giá đỗ.
“Bỏ một mớ giá đỗ vào trong canh gà vậy cũng không cần luộc thêm rau xanh nữa, không chỉ ngọt canh và còn ngon nữa.”
Tô Tiếu Tiếu đang dạy Bánh Đậu nhỏ vẽ gà con lên bảng đen, nghe thấy lời của Lý Ngọc Phụng mới bảo: “Hay là bây giờ con đi mua nhé? Giờ còn sớm, chắc là vẫn còn đấy.”
Lý Ngọc Phụng lắc đầu: “Ngâm một ít nấm kim châm mà mẹ mang tới đi, cái đó cũng rất ngon.”
Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngợi: “Vậy con ngâm thêm vài cây nấm hương, như vậy nước canh sẽ càng thơm hơn.”
Lý Ngọc Phụng gật đầu: “Cũng được.”
Gà vừa ra khỏi nồi, bà ấy lập tức đặt gà lên bàn nhỏ, đầu gà nhắm thẳng về hướng đông, lại bày một hộp bánh trung thu hoàn chỉnh và một quả bưởi lên, còn đặc biệt chạy ra cửa nhìn xem, đảm bảo không có người nào qua đường mới kéo Tô Tiếu Tiếu tới bái lạy.
Trong miệng Lý Ngọc Phụng lầm bầm, tốc độ nói cực nhanh, Tô Tiếu Tiếu thấp thoáng nghe được gì đó giống như “phù hộ cho con gái con năm sau sinh một đứa con trai mũm mĩm, con rể khỏe mạnh, các con nhanh chóng trưởng thành.”
Vẻ mặt của bà ấy vô cùng thành kính, người không biết còn thật sự tưởng bà ấy đang nói chuyện với ai, khiến Tô Tiếu Tiếu nhìn vào mà thấy hơi buồn cười nhưng lại không dám cười.
Ngay cả Bánh Đậu nhỏ cũng bị bà ấy kéo tới nhanh chóng cúi một cái, sau đó vội vàng bê đồ về, toàn bộ quá trình cũng không biết có đến ba phút hay không nữa.
Khi Lý Ngọc Phụng bê đồ xuống, Tô Tiếu Tiếu mới nhìn thấy trong mâm để gà lại còn có một vài củ ấu.
Cô cầm lên nhìn: “Mẹ, mẹ mua cái này khi nào vậy?”
Lý Ngọc Phụng cất đồ xong mới đáp: “Không biết bên các con có hay không nên mẹ đặc biệt mang từ nhà qua đây đấy, cũng không nhiều, mỗi người có thể ăn một hai củ, tóm lại tết Trung Thu phải ăn vài củ.”
Tô Tiếu Tiếu tách một củ ra ăn, mềm dẻo lại còn rất ngon nữa, cô đưa một nửa khác cho Bánh Đậu nhỏ.
Đứa trẻ được mẹ cho gì cũng đều thấy ngon, thậm chí còn chẳng liếc mắt nhìn lấy một cái đã bỏ thẳng vào mồm.
Lý Ngọc Phụng chặt nửa con gà, chia đùi gà thành bốn phần để mỗi đứa trẻ đều có phần.
[Cảm ơn mongchi đã gửi tặng 30 kim phiếu cho truyện nha, truyện lên lại top 15 rồi, cảm ơn cả nhà ^^]
Bạn cần đăng nhập để bình luận