Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 123. Đứa con tham ăn

Chương 123: Đứa con tham ăn
Cơm Nắm ôm Bánh Đậu nhỏ hôn mạnh một cái: “Bánh Đậu nhỏ, em thật sự là em trai tốt của anh hai!”
Bánh Đậu nhỏ đẩy cậu bé ra với vẻ ghét bỏ: “Ồn…”
Sau đó, Bánh Đậu nhỏ ôm bát mì mà mình ăn còn thừa đẩy đến trước mặt Trụ Tử nhỏ: “Anh, ăn đi…”
Khi Bánh Đậu nhỏ nói chuyện sẽ vô thức kéo dài âm đuôi, nghe qua vô cùng trẻ con.
Trụ Tử nhỏ xoa đầu Bánh Đậu: “Anh ăn xong tưng đây là no rồi, để phần của em cho anh Cơm Nắm ăn đi.”
Bánh Đậu nhỏ lẩm bẩm trượt xuống khỏi ghế, chạy “bịch bịch” tới chỗ mẹ mà không để ý đến Cơm Nắm.
Tô Tiếu Tiếu ôm đứa nhỏ, kêu cậu bé tự mình đi chơi.
Cơm Nắm nhỏ rất hào phóng, không buồn bực cũng không ngại nước miếng của Bánh Đậu mà bưng bát cơm của thằng bé lên ăn rất ngon lành, cậu bé còn nhìn chằm chằm vào bát ớt trước mặt Tô Tiếu Tiếu: “Mẹ ơi con muốn thử cái này.”
Tô Tiếu Tiếu đẩy qua, Cơm Nắm nếm thử một cái, cái vị chua chua và sảng khoái trực tiếp xộc thẳng lên đầu, thứ này quả thực đã đẩy ra một cánh cửa mới đến thế giới vị giác của Cơm Nắm nhỏ: “Vừa ngọt vừa chua vừa cay, ngon quá đi!”
Đứa con tham ăn này.
Tô Tiếu Tiếu đổ một ít lên mì của cậu bé: “Ăn một ít là đủ rồi, trẻ con không thể ăn quá nhiều, sẽ không tốt cho dạ dày.”
Méo mó có còn hơn không, bữa cơm này Cơm Nắm ăn đến vô cùng ngon miệng, ăn no rồi còn ngồi đó xoa bụng.
Khi rửa bát, Tô Tiếu Tiếu hỏi Hàn Thành: “Cơm Nắm ăn nhiều như vậy liệu có ổn không?”
Hàn Thành lắc đầu: “Không sao, lượng vận động của thằng bé lớn, những thứ này cũng rất dễ tiêu hóa, nó chạy hai vòng là tiêu hóa sạch thôi.”
Được rồi.
Khi cô bổ bưởi động tác vô cùng cẩn thận để đảm bảo vỏ bòng hoàn chỉnh, rồi lấy thịt quả ra trước cho mấy đứa trẻ mỗi người một miếng, để bọn nhỏ ăn xong rồi đi ngủ trưa.
Tô Tiếu Tiếu bóc một múi ra ăn một miếng rồi đưa đến bên miệng Hàn Thành: “Anh cũng ăn đi, rất ngọt.”
Hàn Thành ăn một miếng trong tay Tô Tiếu Tiếu, gật đầu: “Ừm, rất ngọt.”
Đôi mắt của Tô Tiếu Tiếu cong lại, tự mình ăn một miếng rồi lại đút cho Hàn Thành ăn một miếng, vị của quả bưởi này cũng giống như cuộc sống của đôi vợ chồng mới cưới, quả thật là ngọt đến nhỏ dầu.
Ăn xong bưởi, Tô Tiếu Tiếu kêu Hàn Thành đi ngủ trưa, sáng nay cô dậy rất muộn nên không buồn ngủ.
Hàn Thành quả thực rất buồn ngủ, anh hôn Tô Tiếu Tiếu một cái rồi về phòng ngủ trưa.
Tô Tiếu Tiếu tước sạch vỏ xanh bên ngoài cùng của vỏ bưởi, thái phần cùi màu trắng thành dạng miếng to hơn viên mạt chược, ở giữa cứa một nhát nhưng không cứa đứt, biến nó thành hình dạng một cái kẹp, chuẩn bị dùng để làm bưởi bọc thịt, không bao lâu đã có được một mâm đầy.
Một tầng màu xanh lục đó cũng không lãng phí mà để lại làm trà bưởi cũng rất ngon.
Tô Tiếu Tiếu lần lượt vắt nước bọn chúng, rồi để ngâm trong cái bát sạch.
Hôm nay cô vốn không định ra ngoài nhưng nhân lúc mọi người đang ngủ trưa, cô tìm cái khăn quàng cổ quấn quanh cổ mình, bớt thời gian đi tới bưu cục gọi điện về thôn Tô Gia.
Người nhận điện thoại là bí thư công xã, Tô Tiếu Tiếu nhận ra mới ủy thác ông ta chuyển lời tới cho cha mẹ cô, hỏi cha mẹ cô nhận được thư hay chưa, mười lăm tháng tám có thể tới chỗ cô đón Trung Thu không.
Bí thư công xã nói hôm nay cha cô vừa vặn tới đây họp, đến khi đó sẽ nói cho ông ấy biết.
Lúc này phí điện thoại vô cùng đắt, Tô Tiếu Tiếu nói cảm ơn xong cũng không nói thêm gì nữa.
Trên đường trở về cô lại đụng phải Trình Lệ Phương. Cái này có tính là oan gia ngõ hẹp không?
Trình Lệ Phương vẫn mang dáng vẻ coi thường người khác, ngồi tít trên cao đó. Khi đi ngang qua người Tô Tiếu Tiếu, đột nhiên cô ta gọi một tiếng: “Này…”
Tô Tiếu Tiếu không tên là “này” hiển nhiên sẽ không để ý đến cô ta.
“Này! Tôi gọi cô đấy!”
Tô Tiếu Tiếu vẫn không để ý đến cô ta mà đi thẳng về phía trước.
“Tô Tiếu Tiếu!” Trình Lệ Phương phát hiện ra mỗi lần mình gặp phải Tô Tiếu Tiếu đều vô cùng buồn bực, cô ta vô cùng ghét dáng vẻ rõ ràng chẳng là cái thá gì của Tô Tiếu Tiếu nhưng lại hay giả bộ không để ý đến gì cả cũng không coi ai ra gì.
Tô Tiếu Tiếu dừng bước chân, lạnh lùng nhìn cô ta, vừa cười vừa đáp: “Hóa ra cô đang nói tiếng người sao, tôi còn tưởng chỉ có khi động vật gọi đồng loại mới ‘ê’ mới ‘này’ chứ.”
“Cô!” Trình Lệ Phương hít một hơi sâu, cô ta đường đường là một giáo viên đi so đo với loại gái quê không có văn hóa này làm gì?
Cô ta thật sự không muốn nói nhiều với Tô Tiếu Tiếu làm gì mà trực tiếp nói thẳng: “Ngày mai cô đến trường học một chuyến đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận