Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 565: Thăm dò tình hình

Cuối cùng là Tiểu Ngũ và Hàn Thành đi thăm dò tình hình trước.
Giống như chủ nhà cũ nói bọn họ đã đổi khóa cửa, gõ cửa nửa ngày cũng không có người trả lời, thẳng đến khi
Tiểu Ngũ nói phá cửa thì bọn họ mới hùng hổ đi ra mở cửa.
Hai người già ra mặt hé một khe cửa, ông già thiếu răng lọt gió chửi mát: “Nhà là đơn vị cho con trai tôi ở, đều
đã ở được vài năm rồi, cho chúng tôi ở thì phải ở cả đời chứ, tôi mặc kệ cậu là ai, trừ phi sắp xếp chỗ ở mới cho chúng tôi bằng không chúng tôi không chuyển, cũng không có chỗ nào có thể chuyển!”
Nói xong ông ta định đóng cửa lại nhưng Tiểu Ngũ đã ra tay chặn cửa, anh ta hoàn toàn không đẩy cửa nhưng
ông già phía sau lại “ối” một tiếng giả ngã: “Đánh người, đánh người rồi, đây là ép chết một nhà ba người chúng tôi đây mà, công việc của con trai tôi không còn, nếu như các người ép chúng tôi, một nhà ba người chúng tôi sẽ đi nhảy sông, chết thành oan hồn cũng phải ở nơi này, tôi xem các người ai dám vào đây!”
Ông ta chỉ vào Hàn Thành: “Cậu, là cậu, là cậu ép chết tôi, lớn lên tuấn tú lại làm ra loại chuyện mất trí này, cậu
đi làm ở đơn vị nào? Tôi nói cho cậu biết, tôi phải đi tìm lãnh đạo của các cậu tố cáo cậu, tố cáo cậu bắt nạt người già yếu, dù sao công việc của con trai tôi cũng mất rồi, dưa gang đỏ đít thì cà đỏ trôn, ai sợ ai?” Hàn Thành cũng chưa làm gì cả: “”
Trước đó Tiểu Ngũ tới xem nhà cũng đã được lĩnh giáo một lần, sau đó lần dẫn Trụ Tử tới còn có một gia đình
chưa chuyển đi, nhà bọn họ vừa vặn ra ngoài nên không gặp. Hàn Thành và Tiểu Ngũ đều không am hiểu giao
tiếp với loại người chanh chua này nên chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa “cạch” một tiếng đóng lại.
Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, Tiểu Ngũ: “Làm sao bây giờ?”
Hàn Thành nhíu mày: “Rời khỏi đây trước rồi nói sau.
Tiểu Ngũ cũng đoán ra được người bên trong sẽ nghe lỏm nên cùng Hàn Thành đi xa hơn một chút mới bảo:
“Bây giờ làm thế nào?”
Hàn Thành: “Hai người già ở đó muốn xử lý cứng rắn cũng không được, trở về rồi nghĩ cách sau, con trai bọn họ không ra mặt, tìm hiểu tình hình của con trai bọn họ trước đã.
Tiểu Ngũ gật đầu: “Người đó trước đây tôi từng gặp rồi, trông ốm yếu không có tinh thần gì cả, chỉ là hai người
già này không dễ đối phó”
Hàn Thành đáp: “Nếu không thể xử lý ổn thỏa vậy cho dù tạm thời ép được người đi sau này vẫn sẽ rước tới hậu
họa vô hạn. Bọn họ có một câu nói rất đúng, dưa gang đỏ đít thì cà đỏ trôn, người đã bị ép vào bước đường cùng rồi chuyện gì cũng làm ra được, cậu tìm người điều tra tình hình của con trai bọn họ rồi nói sau” Tiểu Ngũ gật đầu: “Vốn tôi còn muốn khuyên Trụ Tử đừng lấy căn nhà này nhưng Trụ Tử nói cậu bé sẽ nghĩ
cách, Trụ Tử là một thiếu niên mới lớn cho dù cộng thêm mấy người Cơm Nắm thì vẫn là trẻ con, có thể nghĩ được cách gì? Ông cụ và anh Trương của tôi cũng thật sự buông tay không quản, chiều con cũng không thể
chiều như vậy được. Sớm biết thế tôi đã không nói với Trụ Tử có căn nhà như vậy rồi, bây giờ thật đúng là khoai lang nóng phỏng tay.
Hàn Thành không cảm thấy như vậy: “Cậu đừng coi thường Trụ Tử và con trai tôi, người nhỏ nhưng đầu to, đứa
này tinh ranh hơn đứa kia, chuyện mà người lớn chúng ta không làm được nói không chừng bọn trẻ có thể làm
được.”
Tiểu Ngũ biết bọn trẻ người nào cũng rất thông minh nhưng đó là thông minh ở mặt học hành, còn về chuyện này anh ta lại không ôm hy vọng gì cả.
“Nếu thật sự không được thì cuối cùng chỉ có thể kêu ông cụ ra mặt mời công an cùng nhau đuổi người đi,
những người này thật sự không biết xấu hổ, nếu không phải nể bọn họ lớn tuổi thì tôi thật sự đã đánh bọn họ
một trận rồi”
Hàn Thành đáp: “Người đã cùng đường bí lối rồi, mặt mũi là thứ không đáng nhắc tới nhất, vẫn nên tìm thứ đe dọa được bọn họ đi, thử ra tay từ con trai bọn họ xem
””
Tiểu Ngũ tạm thời cũng không có cách nào tốt hơn, hai người đàn ông bọn họ còn chưa nói được câu nào đã liên
tiếp bị đánh lùi, thật sự uất ức mà
Hai người già đúng như Tiểu Ngũ nghĩ, đều dán lỗ tai lên cửa nửa ngày vẫn không nghe thấy động tĩnh gì.
Lỗ tai của bà già không tốt bằng ông già, hỏi: “Bọn họ nói gì? Có phải đi rồi không?”
Ông già đáp: “Hình như đi rồi, hai người này thoạt nhìn khá nhã nhặn, chúng ta chỉ cần la lên thì bọn họ không
có cách với chúng ta đâu?
Bà già thở dài một hơi: “Cứ như vậy cũng không phải cách, lỡ như bọn họ mời công an tới đuổi chúng ta thì sao,
lẽ nào chúng ta còn có thể la lối với đồng chí công an được chắc?”
975 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận