Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 270: Về nhà

Tô Tiếu Tiếu vỗ lưng Lương Hồng Mai: “Không sao đâu chị cả, những lời này anh cả của em chỉ nói cho mẹ chị
nghe thôi, chứ không phải thật lòng muốn ly hôn với chị, cái này gọi là làm việc do dự sẽ rước lấy họa vào thân,
không hoàn toàn chặt đứt hỗn loạn như vậy, để mẹ chị ảnh hưởng đến cuộc sống của anh chị mãi cũng không phải cách, đối với sự trưởng thành của Đại Bảo cũng không tốt, có phải không anh cả?”
Sắc mặt của Tô Chấn Trung hơi dịu đi: “Hồng Mai, những lời này anh nói cho mẹ em nghe nhưng cũng là nói cho
em nghe, nếu như em muốn sống tiếp với anh thì phải suy nghĩ thật kỹ xem sau này gia đình nhỏ của chúng ta nên sống thế nào, nhà họ Tô bọn anh không phải người coi tiền như rác, anh vẫn luôn không muốn xử lý việc đến mức tuyệt tình, tránh cho sau này khiến em khó xử, nhưng hình như anh sai rồi, em hoàn toàn không tỉnh
táo, cũng chưa từng tính toán cho gia đình chúng ta, anh nói thật, anh chỉ có thể nhịn được đến đây thôi, em còn không thay đổi thì anh cũng không sống nổi cuộc sống này nữa, chúng ta sẽ ly hôn. Lương Hồng Mai ngẩng đầu, nhìn người chồng đã bầu bạn bên cạnh mình mười mấy năm với vẻ khó tin, từ cấp
hai đến cấp ba, từ tốt nghiệp cấp ba đến khi làm việc, rồi lại kết hôn sinh con, cùng nhau bước qua gian khổ mười mấy năm này, cô ta biết anh ta nói là thật, cũng đã đến giới hạn nhẫn nại của anh ta rồi, bọn họ vì chuyện
nhà mẹ đẻ của cô ta mà tranh cãi vô số lần, cũng đã cũng vô số lần giảng hòa cho qua, nhưng đây là lần đầu tiên Lương Hồng Mai thật sự cảm thấy hoảng hốt. Bầu không khí trong phòng giảm xuống điểm đóng băng, mọi người đều im lặng không nói gì. Mấy đứa trẻ cũng
không ngờ lần đầu tiên tới nhà cậu cả đã gặp phải loại tình huống này, anh nhìn em, em nhìn anh không biết thế
nào mới
phải.
Bánh Đậu nhỏ không chịu được khi thấy anh lớn đã cho cậu bé ăn kẹo bí đao buồn bã, cậu bé đem chia cho bọn
họ nhưng bản thân vẫn chưa ăn, Bánh Đậu nhỏ cầm một viên kẹo bí đao trong tay chạy “bịch bịch bịch” qua đó, kiễng chân đặt bên miệng anh cả: “Anh cả, anh ăn cái này đi, ngọt…”
,
Đại Bảo lau nước mắt, duỗi tay nhận lấy, thấp giọng nói một câu: “Cảm ơn.
Bánh Đậu nhỏ lại chạy “bịch bịch bịch” về kéo áo Tiểu Bảo: “Anh Tiểu Bảo, găng tay..”
Lúc này Tiểu Bảo mới nhớ ra mình đã quên mất chuyện mẹ đưa găng tay của anh Đại Bảo cho cậu bé, kêu cậu bé
mang nó qua cho anh Đại Bảo.
Tiểu Bảo đưa cho Bánh Đậu nhỏ, Bánh Đậu nhỏ đeo găng lên tay mình rồi lại chạy về bên Đại Bảo, đưa găng tay cho cậu bé: “Anh cả, găng tay mợ làm, chúng ta đều có” Bánh Đậu nhỏ nói xong, còn híp mắt khoe găng tay của mình cho Đại Bảo xem.
Đại Bảo nhận lấy, vẫn lau nước mắt và nhỏ giọng cảm ơn, cậu bé vốn cũng có một đôi nhưng sau này bà ngoại
nói Đại Ngưu nhỏ hơn đáng thương hơn cậu bé, cậu bé là anh lớn chắc hẳn nên nhường em trai, cho nên cậu bé đã cho Đại Ngưu, còn mình thì không có.
Lương Hồng Mai nhìn đám trẻ thân thiết với nhau, nước mắt lập tức càng rơi như mưa, ngay cả một người keo kiệt như Trương Xuân Anh có đồ tốt cũng không quên một phần của Đại Bảo mà một bác cả như cô ta suốt năm này đều làm cái gì? Không phải cô ta không muốn cho mà là mỗi lần lấy đồ mang về nhà họ Tô, người còn chưa đi đến cửa lớn đã bị mẹ cô ta lấy mất phần lớn, cho nên đại đa số thời gian đều là trở về với hai bàn tay trắng. Cha cô ta là công chức lâu năm ở xưởng chế biến thực phẩm, ký túc xá nhân viên chỉ lớn như vậy, cô ta có muốn trốn cũng không thể trốn được, nếu làm ầm ĩ đến mức quá khó coi, người thường xuyên qua lại đều nhìn thấy
hết vậy cô ta và Tô Chấn Trung cũng khó làm người được, thế cho nên nhịn rồi lại nhịn mới dẫn đến cục diện như ngày hôm nay.
Bánh Đậu nhỏ phá vỡ sự im lặng, Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngợi rồi bảo: “Anh cả chị cả, chuyện hôm nay nói thẳng rõ
ràng ra thực tế cũng là một chuyện tốt, chị cả, thái độ làm người của cha mẹ em chị chắc hẳn cũng biết rõ, anh chị cho bọn họ đồ thì bọn họ vui vẻ nhận, mà anh chị không cho thì bọn họ cũng sẽ không đòi của anh chị, cha
mẹ em vẫn luôn cho rằng chỉ cần anh chị có thể sống tốt với gia đình nhỏ của mình mà được, bọn họ vẫn có thể làm việc tự chăm sóc bản thân, tạm thời vẫn không cần anh chị chăm lo.
Nhưng chị cả, chị gả đến nhà bọn em chính là người nhà của bọn em, chăm sóc cho nhà mẹ đẻ một chút cũng không có gì đáng trách, em ăn được đồ ngon cũng sẽ nghĩ đến mẹ em, nhưng chị không thể để nhà mẹ đẻ của
mình đào rỗng cả gia đình mình được.
1030 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận