Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 119. Động phòng

Chương 119: Động phòng
“Phần của con đã ăn hết rồi.” Hàn Thành cắn một miếng, thật sự vô cùng thơm.
Bây giờ bầu không khí trong nhà bọn họ thật sự vô cùng tốt, người lớn trẻ nhỏ tất cả đều bình đẳng và tôn trọng lẫn nhau.
Sau bữa cơm vẫn rất ổn định như cũ, dọn dẹp, đi dạo, học, tắm và kể chuyện xưa dỗ các con đi ngủ.
Điều duy nhất khác chính là khi Hàn Thành tắm rửa đã đặc biệt thêm rất nhiều xà phòng, chỉ hận không thể lột một tầng da trên người mình xuống. Tô Tiếu Tiếu cũng tắm rửa vô cùng nghiêm túc, ngay cả mái tóc cũng gội sạch sẽ.
Trong căn phòng phía đông, chăn long phượng to màu đỏ và bàn trang điểm được dán chữ “Hỷ” lên mang tới bầu không khí chúc mừng.
Dưới ánh đèn mờ ảo, người chồng sở hữu cơ bụng tám múi với mồ hôi chảy dọc theo đường vân da, anh dùng giọng nói trầm thấp và kiềm chế của mình hỏi người vợ có làn da trắng như tuyết: “Tiếu Tiếu, được không?”
Chiếc chăn long phượng và ánh đèn mờ ảo làm tôn lên gương mặt như hoa đào tháng ba của Tô Tiếu Tiếu, không phân rõ là xấu hổ hay là nóng.
Hai tay của cô vòng trên cổ của Hàn Thành, mi mục như họa dịu dàng như nước, cô mượn sức kéo đầu của Hàn Thành xuống rồi in mạnh lên môi anh, cái lúm đồng tiền nhạt hiện ra, thì thầm bên tai anh bằng giọng nhẹ nhàng: “Được.”
Vẻ mặt kiềm chế của Hàn Thành thả lỏng, cũng hôn lại Tô Tiếu Tiếu, buông tay chân ra để công thành đoạt đất.
Tô Tiếu Tiếu được thỏa mãn như ý nguyện, cuối cùng cũng đếm được số múi bụng của Hàn Thành rõ ràng, thuận tiện đo mỗi một tấc lãnh thổ trên đường vân da của anh, ngày sau nơi này đều là lãnh thổ của cô và chỉ thuộc về mình cô thôi…
Sau nửa đêm, Tô Tiếu Tiếu ngủ say trong vòng tay của Hàn Thành, Hàn Thành vuốt nhẹ mái tóc phía sau đã hơi ẩm ướt của cô, nhìn cô anh chợt có loại khoái cảm của chinh chiến ngàn dặm, cuối cùng cũng đánh hạ giang sơn, ôm được mỹ nhân trở về.
Trước đây Hàn Thành không hiểu quân vương trong “từ nay quân vương không tảo triều” nghĩ thế nào, muốn đánh giá một người đàn ông có thành công hay không chắc hẳn là trong lĩnh vực công việc phải xuất sắc nổi bật, cố hết khả năng lớn nhất của mình để cống hiến cho nhân dân và quốc gia, sự nghiệp mới là giang sơn mà người đàn ông chắc hẳn nên rong ruổi suốt đời, và cảm giác thành tựu của người đàn ông cũng chắc hẳn nên tới từ thành tựu về mặt sự nghiệp, mà kiêng dè nhất chính là nữ nhi tình trường, nhưng bây giờ loại thỏa mãn ôm được cô trong lòng này là thứ mà thành công hoàn thành một ca phẫu thuật lớn có xác suất thành công thấp đến mức tức giận không có cách nào so sánh được.
Bốn giờ sáng, Hàn Thành mất ngủ, lần đầu tiên sinh ra loại suy nghĩ ngày mai không muốn đi làm.
Cuộc sống của anh giống như vì sự gia nhập của Tô Tiếu Tiếu mà bắt đầu bước dần về hướng hoàn thành, Hàn Thành cúi đầu hôn lên trán của Tô Tiếu Tiếu, cọ mặt mình vào mặt của cô, anh và gia đình của anh đều sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Tô Tiếu Tiếu không biết mình đã ngủ bao lâu, ngược lại khi tỉnh dậy thì ánh mặt trời đã ghé vào trong cửa sổ, rải lên tấm chăn long phượng mới tinh.
Cô duỗi thắt lưng, hoạt động xương cốt cả người có hơi đau nhức, trí nhớ dần dần quay lại, trong đầu bắt đầu xuất hiện hình ảnh tối qua…
Tô Tiếu Tiếu duỗi tay vỗ lên gương mặt hơi nóng lên của mình, đây chính là cuộc sống vợ chồng bình thường, có gì phải ngại ngùng đâu.
Đúng rồi, giờ này Hàn Thành chắc hẳn đã đi làm rồi nhỉ? Lũ trẻ thì sao?
Tô Tiếu Tiếu nhanh chóng rời giường, thu dọn xong cho mình rồi ra ngoài.
Trong sân, hai đứa nhỏ đang nhoài người trên cái bàn gỗ nhỏ viết vẽ, Bánh Đậu nhỏ không biết lấy bút của Cơm Nắm vẽ thứ gì, Cơm Nắm muốn giành lại nhưng lại không nỡ dùng sức quá lớn: “Bánh Đậu, em như vậy là không được đâu, mau trả bút cho anh hai nào, vở của anh hai đều sắp bị em làm hỏng cả rồi, lát nữa mẹ sẽ giận đấy!”
“Mẹ…” Bánh Đậu nhỏ nghe được chữ “mẹ” mới lặp lại một lần, đôi mắt to sáng ngời và đen láy chớp vài cái, nghĩ đến gì đó mới ném bút trả lại cho anh trai, lăn mình một cái rồi bò xuống, vung đôi chân nhỏ chạy vào trong nhà chính.
Tô Tiếu Tiếu vừa vặn đi từ trong ra suýt chút nữa thì đụng vào bé con còn chưa cao đến bắp đùi của cô, cô khom người ôm đứa trẻ lên: “Bánh Đậu nhỏ chậm nào.”
Sau khi tay của đứa trẻ được gỡ băng xà cạp, lực thăng bằng cũng đã tốt hơn rất nhiều, bây giờ cậu bé dám chạy dám lao, cũng hoạt bát hơn bình thường không ít.
Bánh Đậu nhỏ ôm cổ Tô Tiếu Tiếu, cọ vào người cô: “Mẹ…”
Bánh Đậu nhỏ rời giường không nhìn thấy mẹ vẫn luôn đi trong nhà tìm mẹ, bị Hàn Thành dùng một tay vớt đi, hôm nay anh không chạy bộ sáng mà dẫn ba đứa trẻ rửa mặt và ăn xong bữa sáng, gần ra khỏi cửa còn không quên nhắc nhở Cơm Nắm trông em cho kỹ, nói Tô Tiếu Tiếu không thoải mái kêu bọn họ đừng đi làm phiền cô trước mà đợi cô tự tỉnh dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận