Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 122. Anh trai mà Bánh Đậu yêu nhất

Chương 122: Anh trai mà Bánh Đậu yêu nhất
Tô Tiếu Tiếu phát hiện ra hình như Hàn Thành vô cùng thích hôn lên lúm đồng tiền của cô. Cô cong đôi mắt, duỗi tay ôm anh rồi cọ vào ngực anh, loại cảm giác chân thực khi mọi chuyện êm xuôi nổi lên trong lòng như muốn củng cố suy nghĩ cả đời sẽ cùng trải qua với người đàn ông này.
Hàn Thành cũng vậy, nghĩ đến trong nhà còn có một người vợ duyên dáng và các con đang đợi anh là trong lòng lại vô cùng kiên định, dường thể làm gì cũng tràn đầy sức mạnh và hy vọng.
“Qua mười lăm tháng tám có khả năng phải ra ngoài công tác, cần đến thủ đô tham gia một buổi họp nghiên cứu và thảo luận.” Hàn Thành ôm Tô Tiếu Tiếu và bảo.
Tô Tiếu Tiếu ngẩng đầu: “Phải đi mấy ngày?”
Hàn Thành: “Có khả năng phải đi khoảng một tuần, thuận tiện thăm vài người bạn cũ.”
Tô Tiếu Tiếu nhìn anh với vẻ nghi ngờ: “Anh có bạn ở thủ đô sao?”
Ánh mắt của Hàn Thành nhìn xa xăm dường như đang nhớ lại chuyện từ rất lâu về trước, một lúc sau mới nhẹ giọng đáp: “Quê của anh ở thủ đô, cha anh cũng sinh ra ở thủ đô, chỉ là sau này tòng quân đến nơi này, một đời đó của cha anh ngược lại cũng chưa bao giờ từng rời khỏi thủ đô.”
Tô Tiếu Tiếu hiểu ra, biết cha mẹ của anh đã không còn, đại khái là vì bản thân anh là con cháu của liệt sĩ cho nên cũng vô cùng thương Trụ Tử, Tô Tiếu Tiếu cũng không hỏi nhiều, chuyện Hàn Thành nên nói đều sẽ nói cho cô biết.
Cô ôm một quả bưởi, nắm tay anh và bảo: “Chúng ta đi ăn cơm trước đi, đám trẻ cũng đói rồi, ăn cơm xong em sẽ bổ một quả bưởi, đến lúc đó lại dùng vỏ bưởi nấu đồ ăn ngon cho các anh.”
Hàn Thành lại hôn lên má lúm đồng tiền của cô: “Được.”

Tô Tiếu Tiếu ngâm ít mộc nhĩ khô ở trong canh gà còn có cả cần tây nhỏ làm thành nước cốt, ngoài ra còn bỏ rất nhiều mì vào trong nồi, đựng đầy một bát to cho mỗi một đứa trẻ.
Cô quá muốn ăn cay nhưng không có, ớt băm không có mà dầu ớt cũng không có luôn, nên chỉ có thể dùng vài quả ớt trước kia đã hái làm ít dầu ớt cay, cách làm thật sự cũng rất đơn giản, thái ớt thành những khoanh tròn cỡ chiếc nhẫn, bỏ ít dầu vào nồi xào vài lần rồi lập tức cho xì dầu, dấm chua, muối và đường trắng vào điều chỉnh thành vị phù hợp với mình, sau đó đựng vào vại, sau khi để nguội lại thái thêm vài tép tỏi bỏ vào, đóng kín ướp một tối là hoàn thành.
Nhưng Tô Tiếu Tiếu không kịp ướp một tối, bây giờ cô đã muốn ăn ngay, ăn loại mì sợi này mà không thêm chút dầu ớt thì sẽ thiếu mất một nửa phong vị.
Cô để ra một cái đĩa nhỏ rồi ăn mì, Hàn Thành nhìn thấy cũng nếm thử, cảm thấy rất ngon miệng: “Cái này không tệ, phối với mì rất ngon.”
Tô Tiếu Tiếu ăn cái này lại nghĩ đến Lý Ngọc Phụng: “Nếu như mẹ em ở đây thì tốt rồi, mấy loại rau muối như cải chua và dưa chuột muối chua của mẹ đều vô cùng ngon.”
Đột nhiên cô nghĩ đến gì đó mới vỗ đầu một cái: “Suýt thì quên mất, hình như bà ấy còn đóng một củ cải khô cho em nữa, lát nữa em đi tìm xem.”
Tuy rằng thôn Tô Gia không có gì ăn, nhưng những món dưa muối chua bản địa do Lý Ngọc Phụng làm toàn là các loại đồ khô và các loại rau củ ướp muối đều vô cùng ngon.
Người chính là như vậy, bây giờ cuộc sống của Tô Tiếu Tiếu tốt hơn một chút lại nghĩ đến những món cô đã sợ ăn trong mười ngày nửa tháng đó.
Hàn Thành nói: “Anh về bộ đội gửi điện báo hỏi xem nhé?”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Không cần, em kêu bà ấy xác định thời gian xuất phát rồi gửi điện báo tới hoặc là gọi điện cho chúng ta rồi, em cảm thấy chỉ trong mấy ngày này thôi.”
“Này.” Tô Tiếu Tiếu tính xong: “Tuần sau chính là Trung Thu rồi? Anh nói xem liệu mẹ có tới chỗ chúng ta đón Trung Thu không? Bỏ đi, em vẫn nên gọi điện đến công xã kêu người chuyển lời cho cha em, xem mẹ em có thể đến chỗ chúng ta đón Trung Thu được không?”
Hàn Thành gật đầu: “Được, em xem thế nào mà làm.”
“Mẹ ơi, con muốn ăn nữa!” Gần đây không biết có phải Cơm Nắm đang phát triển cơ thể không mà lượng cơm vô cùng lớn, lượng cơm của đứa trẻ năm tuổi không chỉ hơn cả Trụ Tử sáu tuổi mà còn sắp theo kịp cô, một cái bát mì to như vậy ăn hết sạch mà vẫn còn chưa no.
Bánh Đậu nhỏ thì khác hẳn cậu bé, ăn cơm rất nhã nhặn, ăn no thì dừng, cậu bé đẩy phần mì còn thừa lại trong bát tới trước mặt Cơm Nắm: “Anh, ăn đi…”
Cơm Nắm cứng ngắc người, trợn đôi mắt to tròn nhìn đôi mắt nhỏ của Bánh Đậu nhỏ: “Bánh Đậu nhỏ, em gọi anh hai sao? Em thật sự gọi anh sao?”
Lần này không phải gọi Trụ Tử nhỏ nữa mà là gọi cậu bé! Bánh Đậu nhỏ còn nhường cơm của mình cho cậu bé ăn! Quả nhiên cậu bé mới là anh trai mà Bánh Đậu yêu nhất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận