Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 88. Cảm động

Chương 88: Cảm động
Tô Tiếu Tiếu nghĩ mãi cũng không thể giải thích được: “Vậy tiền cấp dưỡng hàng tháng thì sao? Khẩu phần lương thực của Trụ Tử thì sao? Em nghe bác gái ở gốc đa nói hôm nay là ngày phát tiền trợ cấp mà mẹ của Trụ Tử lại tính đúng thời gian tới đòi, em đoán là mỗi tháng đều sẽ tới lấy, không biết tranh chấp thế nào nhưng Trụ Tử nói là mẹ cậu bé đã đẩy bà nội, nếu không phải Trụ Tử tới tìm em thì chắc chắn đã xảy ra án mạng rồi. Hàn Thành, Trụ Tử là một đứa trẻ ngoan, chuyện này không thể không rõ ràng như vậy được.”
Hàn Thành gật đầu: “Ngày mai anh về bộ đội gọi điện hỏi thăm tình hình, em đừng gấp, bà nội của Trụ Tử ở bệnh viện, đã có hồ sơ thì chuyện này không bỏ qua, cho dù nguyên nhân là gì thì cũng không thể đả thương người rồi chạy được, em đợi Trụ Tử bình tĩnh rồi hỏi cậu bé xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Hàn Thành, em có ý này.” Tô Tiếu Tiếu nói: “Năm sau em phải đi làm, cũng không thể mang theo Bánh Đậu một tấc không rời được, chúng ta có thể làm như vậy, tiền trợ cấp mỗi tháng của Trụ Tử cứ trực tiếp đưa cho em quản lý, ban ngày khi em đi làm thì kêu bà nội của Trụ Tử giúp em chăm Bánh Đậu nhỏ, Trụ Tử và Cơm Nắm tan học cùng nhau về ăn cơm, buổi tối bọn họ về nhà ở, một ngày ăn cơm hai bữa ở nhà chúng ta. Cơm Nắm và Trụ Tử nhỏ có thể cùng nhau đi học, cùng nhau tiến bộ. Cơm Nắm thông minh, Trụ Tử nhỏ lại thận trọng, hai đứa phối hợp với nhau có thể đốc thúc lẫn nhau. Trụ Tử là một đứa trẻ tốt, lại là con mồ côi của liệt sĩ, em muốn giúp cậu bé, hy vọng con đường sau này của cậu bé sẽ dễ đi hơn một chút.”
Hàn Thành vẫn luôn biết Tô Tiếu Tiếu lòng dạ lương thiện, mọi người đều biết hai bà cháu Trụ Tử đáng thương và đều muốn giúp đỡ bọn họ, cho bọn họ chút cái ăn và cho chút ít ơn huệ nhỏ, nhưng không có người nào giống như Tô Tiếu Tiếu, cô muốn trực tiếp kéo Trụ Tử từ trong vũng bùn ra rồi cõng lên lưng mình.
Trong tiềm thức Hàn Thành muốn giúp Trụ Tử nhỏ nhưng lại lo lắng Tô Tiếu Tiếu quá khổ cực: “Em chăm sóc hai đứa trẻ đã rất vất vả rồi, giờ lại thêm một đứa, còn phải quản thêm cơm của hai người, làm có xuể không?”
Sau khi Bánh Đậu nhỏ ra đời, Dương Mai muốn đi làm cũng kêu Dương Đào tới chăm con, ngay cả cơm cũng đều là Dương Đào làm, nhưng cho dù là vậy thì anh và Dương Mai vẫn làm việc quần quật mỗi ngày.
“Hai đứa nhỏ nhà chúng ta xem như cũng bớt lo rồi, Trụ Tử nhỏ còn thận trọng hơn Cơm Nắm, nói thật, dạy hai đứa trẻ tốt hơn là dạy một đứa, bọn nhỏ sẽ đốc thúc lẫn nhau, ăn cơm cũng chỉ là chuyện thêm hai cái bát, hôm nay anh nhìn Trụ Tử nhỏ cũng thấy nếu Cơm Nắm không gắp thức ăn cho cậu bé thì cậu bé cầm bát cơm lương thực phụ chan canh xem như cũng thấy no rồi. Ở hoàn cảnh như vậy có thể nuôi ra được một đứa trẻ như thế, cậu bé thật lương thiện bao nhiêu. Hàn Thành, em biết trên đời này người đáng thương rất nhiều, chúng ta không thể giúp được bao nhiêu, nhưng nếu đã có duyên phận và đã có năng lực giúp được Trụ Tử nhỏ, vậy chúng ta hãy giúp cậu bé một phen đi.”
Tô Tiếu Tiếu từ nhỏ không có cha mẹ quan tâm nhưng cô không thiếu tiền, vẫn có thể sống rất tốt ở thời đại mở cửa và phát triển đó, nhưng Trụ Tử thì không được và thời đại này cũng không được, nếu mẹ của Trụ Tử cứ tiếp tục hút máu của hai bà cháu bọn họ mãi như vậy thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị hút khô mà sụp đổ.
Cho nên Tô Tiếu Tiếu mới nghĩ đến cách nhổ cỏ tận gốc này, ngăn chặn mẹ của Trụ Tử tiếp tục hút máu bọn họ từ tận gốc.
Mẹ của Trụ Tử là một người trưởng thành có tay có chân nên cô ta sẽ luôn có cách sinh tồn của mình, chứ không thể cứ mãi bóc lột bà cụ và đứa nhỏ đáng thương như vậy được.
Hàn Thành ôm người vợ có dáng người nhỏ xinh nhưng năng lượng lại cực lớn vào trong lòng, hôn lên mái tóc của cô: “Đợi bà nội của Trụ Tử ra viện, em và bà ấy bàn bạc một chút, nếu như bà ấy đồng ý thì anh sẽ đi nói với tổ chức, nhưng chỉ duyệt lần này thôi đấy, anh không muốn em quá vất vả.”
Ở quân khu này, đứa trẻ đáng thương cũng không chỉ có một mình Trụ Tử, nếu như cô nhìn thấy một người đáng thương lại nhận một người về nhà vậy cái sân này cũng không chứa nổi mất.
Sao trên thế gian này lại có một cô gái tốt như vậy và ngốc như vậy chứ, Hàn Thành thậm chí còn nghi ngờ có phải lúc đầu cô thấy hai đứa trẻ của anh đáng thương, không có người chăm sóc nên mới bằng lòng gả cho anh hay không.
Tô Tiếu Tiếu ôm eo anh rồi cọ vào lồng ngực anh: “Em cũng không phải thánh mẫu, thêm nữa em cũng không chăm sóc được, chỉ là Trụ Tử thật sự quá hợp mắt em.”

Hai vợ chồng chỉ lo nói chuyện mà không để ý đến ngoài cửa có một đứa trẻ ăn mặc rách rưới đứng đó, nước mắt rơi đầy trên mặt, siết chặt nắm tay cũng không dám khóc thành tiếng.
….
Bạn cần đăng nhập để bình luận