Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 391: Đói

Bánh Bao nhỏ đói tỉnh, sáng sớm đã kéo áo anh trai nhỏ xoa cái bụng nhỏ: “Anh ơi, đói rồi…”
Bánh Đậu nhỏ mơ màng dụi mắt, lăn một cái bò dậy giúp em trai mặc áo bông cài xong nút, sau đó mới mặc áo của mình lên.
bông
Thấy các anh ở giường đối diện vẫn còn đang ngủ, hai đứa nhỏ cũng không làm phiền bọn họ, Bánh Đậu nhỏ chậm rãi bò xuống giường, nửa ôm em trai từ từ bò xuống đi xong giày mới rón rén nắm tay nhau ra ngoài. Lý Ngọc Phụng đang ở trong phòng khách vẩy nước chuẩn bị quét nhà, thấy hai đứa bé nắm tay nhau đi ra, bà ấy nhìn chiếc đồng hồ cổ có chuông trên tường, lúc này mới hơn sáu giờ thôi. Bà ấy mau chóng bỏ chổi xuống, lau
tay lên tạp dề rồi mới ngồi xổm xuống kéo hai đứa nhỏ tới hỏi: “Bánh Đậu nhỏ, Bánh Bao nhỏ, sao các cháu lại
dậy sớm như vậy?”
Bánh Đậu nhỏ dụi mắt đáp: “Bà ngoại, em trai đói bụng, muốn dậy ăn
Tối qua trời quá tối nên Lý Ngọc Phụng không nhìn cẩn thận cho lắm, hôm nay vừa nhìn, ôi, coi gương mặt nhỏ
trắng trẻo núng nính này đi, tên cũng không đặt sai chút nào, còn không phải là Bánh Bao thịt béo trắng hay
sao?
Lý Ngọc Phụng ôm Bánh Bao nhỏ lên, trên tay lập tức cảm thấy nặng nề, thật là một khúc thịt nhỏ chắc chắn. Lý Ngọc Phụng quanh năm suốt tháng làm việc một tay dắt Bánh Đậu nhỏ, một tay ôm Bánh Bao nhỏ mà vẫn
cảm thấy có hơi tốn sức: “Đi, theo bà ngoại vào bếp xem có gì ngon nào.
Lý Ngọc Phụng nấu một nồi cháo khoai lang, còn đập trứng gà vào một chậu bột nhão lại thêm rất nhiều hành
băm vào, chuẩn bị đợi bọn trẻ dậy sẽ rán bánh trứng gà cho bọn nhỏ ăn, hai đứa nhỏ dậy trước nên bà ấy dự định
rán trước cho bọn trẻ ăn.
Bà ấy hỏi đứa trẻ: “Có cháo khoai lang và bánh trứng gà, còn có củ cải khô và rau xanh nữa, Bánh Bao nhỏ thích
ăn cái gì nào?”
Bánh Bao nhỏ gật đầu: “Thích…”
Bánh Đậu nhỏ bảo: “Bà ngoại, chỉ cần là đồ ăn thì em trai đều thích ạ.
Lý Ngọc Phụng bật cười, dễ chăm như vậy à, chẳng trách lại nung núc thịt, Tô Vệ Dân đang cho gà ăn, nghe thấy
giọng nói của trẻ con cũng di qua.
“Các cháu đi rửa mặt với ông ngoại trước đã, rán xong bánh trứng gà là có thể ăn rồi. “Nào nào nào, đi rửa mặt với ông ngoại nào? Tô Vệ Dân mỗi tay nắm một đứa, cười tươi như hoa nở. Tô Tiếu Tiếu mang không ít dầu về, khi Lý Ngọc Phụng rán bánh cũng cam lòng bỏ thêm vài giọt, lo không đủ
thơm còn rải một đống vừng xuống nữa, ở nông thôn bánh trứng gà rán như vậy đã có thể khiến trẻ con hàng
xóm thèm đến phát khóc.
Phòng bếp có đốt củi sưởi ấm, hai đứa trẻ rửa mặt xong quay lại, Lý Ngọc Phụng bày một cái bày nhỏ và đặt hai
cái ghế nhỏ bên lò bếp, như vậy ngồi ăn sẽ khá ấm áp.
Bà ấy nói: “Cháo có hơi nóng, các cháu ăn bánh trứng gà đi”
Bà ấy còn muốn đút cho Bánh Bao nhỏ ăn, kết quả đứa trẻ cầm bánh trứng gà nhét vào miệng cắn một miếng to,
quai hàm phồng lên thành cá heo nhỏ, một miếng này còn to hơn cả một miếng cắn của Bánh Đậu nhỏ. “Bánh Bao nhỏ ăn chậm một chút, vẫn còn mà, không ai giành với cháu đâu” Đứa trẻ chỉ nhỏ như vậy khiến Lý Bánh Đậu nhỏ cắn từng miếng nhỏ rất nhã nhặn, liếc mắt nhìn em trai và đáp: “Bà ngoại, không sao đâu ạ, em ấy
Ngọc Phụng lo lắng cậu bé bị nghẹn.chỉ quen nhét đầy miệng thôi, cháo và mì em ấy ăn rất nhanh nhưng bánh em ấy sẽ ăn chậm một chút đợi nhai nát rồi mới nuốt nên sẽ không bị nghẹn đâu ạ? Dù sao là mình cũng cho em trai ăn từ nhỏ đến lớn, Bánh Đậu nhỏ vẫn rất hiểu em trai.
Quả nhiên, Bánh Bao nhỏ cắn một miếng to vào miệng, phồng mang trợn má nhai kỹ nuốt chậm, nuốt hết toàn bộ mới cắn một miếng nữa, thật sự nhìn cậu bé ăn cũng cảm thấy ngon.
Lý Ngọc Phụng xoa đầu Bánh Đậu nhỏ, tuy rằng Bánh Bao nhỏ không cần đút, Bánh Đậu nhỏ cũng ngoan, nhưng trong bếp vừa nóng vừa nhiều vật sắc nhọn, bà ấy vẫn không dám đi.
Bánh Đậu nhỏ hỏi Bánh Bao nhỏ: “Sáng nay ăn cháo khoai lang rồi, buổi trưa mới uống sữa được không?” Bây giờ Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ đều là sáng tối uống sữa một lần, bình thường nếu dậy sớm như vậy bữa sáng trong nhà không kịp lên, cậu bé sẽ uống sữa trước, uống xong lại ngủ tiếp, tỉnh lại mới ăn bữa sáng sau. Bánh Bao nhỏ có đồ ăn là được hết, bánh trứng gà còn ngon hơn cả sữa nên cậu bé gật đầu: “Được…”
Lúc này Bánh Trôi nhỏ cũng tỉnh, Tô Tiếu Tiếu bế con gái theo cũng lạnh đến rùng mình: “Hai đứa con con dậy sớm như vậy sao?”
“Mẹ ơi, Bánh Bao nhỏ đói bụng. Bánh Đậu nhỏ cắn một miếng bánh, đáp.
Bánh Bao nhỏ nhìn thấy mẹ và em gái cũng phồng má híp mắt cười. Được rồi, cô nghĩ chắc hẳn cũng là như vậy đấy.
1009 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận