Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 312: Tiểu Bảo phưu lưu ký 2

Tiểu Bảo lanh lợi nhân lúc người lớn không có ở nhà, kéo Đại Bảo vào phòng lén vạch kế hoạch: “Anh Đại Bảo, chúng ta ngồi xe lửa đi thăm cô có được không?”
Đại Bảo chưa bao giờ từng đi xa, hiển nhiên rất sợ hãi, vội vàng lắc đầu: “Không có người lớn dẫn đi thì chúng ta không đi được đâu, chúng ta cũng không biết đường”
Tiểu Bảo ra sức nghĩ ngợi, nghiêm túc gật đầu: “Em nhớ, em và bà nội từng tới nhà cô rồi, chúng ta đến trạm xe lửa ở huyện mua vé xe lửa, lên xe lửa ngủ một giấc là đến, xuống xe em cũng biết đi thế nào, nhà cô rất dễ tìm. Tiểu Bảo nói là làm, bắt đầu tính toán gia sản của mình.
Lúc năm mới người lớn cho cậu bé không ít lì xì, Trương Xuân Anh kêu cậu bé giao nộp nhưng Tiểu Bảo nói muốn tự mình giữ, hỏi mấy lần không đưa cũng để mặc cậu bé.
Tiểu Bảo: “Anh Đại Bảo, anh có bao nhiêu tiền?”
Đại Bảo đáp: “Em có bao nhiêu thì anh có bấy nhiêu”
Tiểu Bảo vỗ trán: “Đúng nhỉ, tiền mừng tuổi mà chúng ta cầm giống nhau, còn một chuyện nữa, chúng ta là trẻ con ngồi xe lửa không cần mua vé, em nhớ bà nội chỉ mua có một vé rồi dẫn em cùng đi lên xe lửa thôi, cho nên chúng ta chỉ cần lén lên xe lửa là có thể đến nhà cô rồi!”
Đại Bảo bán tín bán nghi: “Thật sao?”
Tiểu Bảo gật đầu, vỗ lên bộ ngực nhỏ: “Tất nhiên là thật rồi, anh tin em đi, chúng ta mau thu dọn đồ đạc, tìm lúc người lớn không ở nhà rồi chúng ta học theo bà nội lén lút đi, em sẽ dẫn anh tới nhà cô!”
Tiểu Bảo không phải bé ngoan về mặt ý nghĩa truyền thống, đầu óc của cậu bé tốt, lại có chủ kiến, Đại Bảo là do cha mẹ sẽ không lấy tiền mừng tuổi của cậu bé, để bản thân cậu bé giữ lại tiêu. Còn Tiểu Bảo là Trương Xuân Anh đòi nhưng cậu bé không đưa, người ta nói tiền của mình phải do mình bảo quản, lại thêm hơn nửa năm này học được không ít thứ từ nhà Dương Nam Hoài, tuy không thể nói lợi hại đến mức trên thông thiên văn dưới tường địa lý như vậy, nhưng quả thật đã được mở mang không ít kiến thức, mở rộng tầm nhìn, học được không ít kiến thức mà bài học trên lớp không có, mấu chốt là người ta còn “từng trải sự đời, cậu bé cũng không phải Tiểu Bảo bình thường mà cậu bé chính là Tiểu Bảo đã từng cùng bà nội ngồi xe lửa đi xa.
Vì vậy đối với việc dẫn anh trai ra ngoài tìm cô này, Tiểu Bảo cũng không lo chút nào cả, còn bình tĩnh che giấu rất tốt. Mùa hè không mặc được bao nhiêu quần áo nên cậu bé giấu tiền mừng tuổi trong ngăn bí mật ở cặp sách nhỏ mà bà nội làm cho cậu bé, rồi lại nhét hai cái áo và hai cái quần vào trong cặp sách nhỏ, ngay cả bàn chải nhỏ và khăn mặt nhỏ cũng cùng nhét vào luôn, còn cất cả hai viên đá nhỏ mà mình đã cất giữ rất lâu, vô cùng thích đó vào luôn, dự định tặng cho em trai và em gái làm quà gặp mặt, chuẩn bị đầy đủ như vậy, trong nhà không có người lớn nào phát hiện ra sự khác thường của bọn họ.
Đại Bảo thì khác, cậu bé từ nhỏ đến lớn đều là bé ngoan rất nghe lời cha mẹ, đặc biệt là còn sống dưới cái bóng hung dữ của bà ngoại quanh năm nên cậu bé có hơi nhát gan sợ phiền phức, nghỉ hè về quê ở cũng đi theo Tiểu Bảo tới nhà ông Dương ở phía sau “học, nhưng cậu bé nghe không hiểu rất nhiều thứ, không hùng hổ như Tiểu Bảo, lại sợ người lớn phát hiện ra sẽ mắng, cho nên cả ngày đều nơm nớp lo sợ.
Tiểu Bảo nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên ồn ào thì ồn ào, dù sao người lớn cũng biết cậu bé buồn bực không vui vì không thể đi đến nhà cô, cũng nhường nhịn cậu bé, nếu như cậu bé không làm loạn, người lớn mới cảm thấy kỳ quái.
Một ngày này, Tô Vệ Dân đi tới công xã họp, bụng của Trương Xuân Anh có hơi không thoải mái nên Tô Chấn Hoa chuẩn bị dẫn cô ta đi tới viện y tế khám.
Trương Xuân Anh chống cái bụng to không muốn chen lên máy kéo, mà ngồi phía sau xe đạp cũng chòng chành đến phát hoảng, dù sao vị trí địa lý ở thôn Tô Gia đặc biệt, khoảng cách đến huyện còn gần hơn ở công xã, bình thường đi đường cũng chỉ mười đến hai mươi phút, bọn họ đi chậm kiểu gì nửa tiếng cũng có thể đến nơi, nên dứt khoát đi bộ luôn cho rồi.
Gần ra khỏi cửa còn dặn dò Tiểu Bảo và Đại Bảo phải ngoan, nhớ cho gà con ăn, không thể ra hồ nghịch nước, cũng đừng chạy loạn khắp nơi.
Tiểu Bảo bảy tuổi và Đại Bảo tám tuổi cũng được tính là trẻ lớn ở trong thôn, thường thì trẻ con ở thôn Tô Gia đến độ tuổi này phải giúp cha mẹ làm rất nhiều việc, khi bằng một nửa người lớn cần ra ruộng kiếm công điểm cũng không phải không có.
1033 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận