Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 64. Luôn ghi nhớ

Chương 64: Luôn ghi nhớ
Nghề nghiệp của cô ta phải giao tiếp với không ít lãnh đạo, hư tình giả ý nhiều, có đôi khi ngay cả bản thân cũng không biết lời nói ra rốt cuộc là buột miệng khen tặng ra hay là suy nghĩ chân thật nữa.
Nhưng cho dù có thế nào khi khen tặng đối phương cũng đều khiêm tốn. Cô ta cực ít gặp được người không khiêm tốn như Tô Tiếu Tiếu, thẳng thắn vô tư, thoải mái hào phóng, một đồng chí nữ khiến người yêu mến như vậy chẳng trách Hàn Thành lại thích.
Trình Lệ Phương vốn còn định đợi hai người công kích nhau để xem trò vui, cô ta không đấu lại được Tô Tiếu Tiếu nên mới có suy nghĩ mượn lực đánh lực, kết quả bọn họ lại bắt đầu khen tặng lẫn nhau, ngay cả mùi thuốc súng cũng không có.
Cái này không có khả năng?
Nghe nói năm đó Giang Tuyết theo đuổi Hàn Thành từ tận thủ đô đến địa phương nhỏ này, chẳng qua khi cô ta tới thì Hàn Thành đã kết hôn với Dương Mai rồi. Sau đó cô ta tuyên bố với bên ngoài sẽ cống hiến thân mình cho nghệ thuật và Đảng, không kết hôn không sinh đẻ để duy trì vóc dáng tốt diễn hay các tác phẩm, cô ta và Hàn Thành ngang tuổi nhau thật sự đã kéo dài đến hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi vẫn chưa kết hôn, bên ngoài vẫn luôn đồn đãi cô ta thật sự đang đợi Hàn Thành.
Không ngờ Dương Mai thật sự xảy ra chuyện ra đi vào năm ngoái, mọi người đều nghĩ cô ta và Hàn Thành có khả năng có thể thành đôi. Kết quả Hàn Thành ra ngoài một chuyến dắt một cô vợ trở về mà không hề báo trước.
Trình Lệ Phương không hiểu, canh trái vài năm giờ bị chim ăn trộm như công dã tràng mà làm sao Giang Tuyết vẫn có thể bình tĩnh được như vậy?
Chào hỏi xong, Tô Tiếu Tiếu và Giang Tuyết cũng không có gì để nói, cô xếp hàng trả tiền xong dắt Cơm Nắm đi ra ngoài, Cơm Nắm còn vô cùng lễ phép nói với cô ta “tạm biệt” rồi mới ôm quà mới của mình nhảy chân sáo rời đi.
Đôi mắt của Giang Tuyết trông ảm đạm hẳn đi, xem ra bọn họ ở chung rất tốt, thoạt nhìn Cơm Nắm rất thích người mẹ kế này.
Trình Lệ Phương huých vào tay Giang Tuyết: “Cô ta chỉ là một đứa con gái quê còn không đáng xách giày cho cô, cũng không biết đã dùng thủ đoạn gì mà ép được Hàn Thành lấy cô ta, cô thật sự định trơ mắt nhìn Hàn Thành nhảy vào trong đống lửa mà không quan tâm sao?”
Giang Tuyết thu lại tầm nhìn từ trên người Tô Tiếu Tiếu, liếc mắt nhìn cô ta một cách lạnh lùng: “Tôi không biết cô đang nói gì, Hàn Thành lấy ai có liên quan gì đến tôi? Tôi phải nhắc nhở cô một câu, người không phân biệt cao thấp sang hèn gì, nếu như lời này của cô truyền vào tai người có tính toán báo đến bên ủy ban cách mạng thì đợi bị phê bình đi.”
Giang Tuyết thật sự không thích người như Trình Lệ Phương cho lắm, trình độ văn hóa không cao chỉ biết nói năng lảm nhảm mà còn tự cho rằng tài ăn nói của mình tốt, thật sự không khác gì mấy bà nhiều chuyện ở cửa thôn, nghĩ mình đã từng đi học vài năm làm giáo viên tiểu học, cả ngày coi thường cái này coi thường cái kia khiến người rất phản cảm. Nhưng dù sao cô ta cũng được tính là bà con xa của mình, để duy trì thể diện cũng không thể không chào hỏi vài câu.
Cô lại là một người xưa nay dễ gần, luôn cho rằng rất thân với mình.
Trình Lệ Phương nghẹn lời, dù sao tin đồn cũng chỉ là tin đồn, Giang Tuyết cũng chưa bao giờ từng thừa nhận mình đang đợi Hàn Thành, ngược lại cô ta không tin cô ta nói một câu gái thôn quê còn có thể bị phê bình được.
“Cũng không phải tôi đang mắng cô ta, cô ta từ quê lên không liên quan đến cô vậy lại càng không có liên quan đến tôi, chẳng qua tôi thật sự thay cô… cảm thấy không đáng thay Hàn Thành, đồng chí nữ ưu tú ở quân khu chúng ta nhiều bao nhiêu, chủ yếu Tô Tiếu Tiếu này lại không phải thứ gì tốt, tôi nghe nói cô ta còn đang kiểm tra chính trị, một ngày chưa có đăng ký kết hôn thì chưa thể tính là vợ chồng chính thức, đúng chứ?”
Trình Lệ Phương lảm nhảm hết cả buổi, Giang Tuyết không biết có đang nghe cô ta nói hay không bởi vì Hàn Thành đã tới, trong tay còn xách không ít đồ.
Hô hấp của cô ta lại dừng lại, Hàn Thành có thể ở trong phòng thí nghiệm phòng phẫu thuật thậm chí có thể ở trên chiến trường nhưng không nên xuất hiện ở nơi này, anh chính là thiên chi kiều tử từ trong thời đại học sinh được người người tôn trọng và ngưỡng mộ cơ mà, sao anh có thể tới nơi này giống như những bác trai bác gái cả người đẫm mồ hôi này được?
Hàn Thành thản nhiên nhận đồ trong tay Tô Tiếu Tiếu: “Phiếu thịt không nhiều phải đợi đến tháng sau mới có thể phát, mua một ít bồ câu không cần phiếu thịt, có khả năng thứ này thịt hơi ít, anh sẽ về bộ đội hỏi những người khác xem có phiếu thịt không nếu có thì lấy tiền đổi một ít.”
Khi lấy cô về đã đồng ý với cô sẽ bao thịt bao no, Hàn Thành vẫn luôn ghi nhớ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận