Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 481: Thở phào

Đây cũng là lý tưởng giáo dục nhất quán xưa nay của Tô Tiếu Tiếu, người lớn trẻ nhỏ trong nhà đều như nhau, làm sai chuyện không cần gấp, phải dũng cảm thừa nhận lỗi sai, sau này giáo huấn làm bài học là được. Hàn Thành thân là cha mẹ, phải lấy mình làm gương nhận sai với các con, ngược lại cũng không có gánh nặng tâm lý gì cả, anh chỉ lo lắng con gái sẽ khóc và buồn, việc cấp bách trước mắt vẫn là tìm chó cũng không cho phép anh nghĩ nhiều như vậy.
Anh rất khó khăn xuyên qua đám người về toa tàu, một đường sắp xếp sẵn ngôn từ, hít một hơi thật sâu chuẩn bị giải thích, sau đó anh nhìn thấy trong lòng con gái ôm một cục bông trắng như tuyết…
Mà người khởi xướng trắng như tuyết đó đang dùng đôi mắt đen láy đối diện với anh, đôi mắt không hề có tạp vật đó như thế đang nói: “Sao cha lại chậm như vậy? Con đã về được nửa ngày rồi”
Hàn Thành lại hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, Tô Tiếu Tiếu thay Kẹo Bông Gòn hỏi vấn đề mà nó muốn hỏi: “Hàn Thành, sao giờ anh mới quay lại? Kẹo Bông Gòn đã về được nửa ngày rồi.
Hàn Thành dọc theo đường đi tâm trạng xoay chuyển đủ kiểu một hơi nghẹn ở cổ họng suýt chút nữa thì cắn vào lưỡi mình, anh thu lại tầm nhìn từ trên người cục bông trắng muốt nhìn về phía vợ, lắc đầu thành thật đáp: “Vừa rồi anh còn tưởng nó đi lạc rồi chứ.
Tô Tiếu Tiếu vuốt lông Kẹo Bông Gòn, đáp: “Chó con thông minh dính người sẽ không dễ đi lạc như vậy đâu, nó sẽ thuận theo mùi về tìm chủ nhân”
Cô kéo Hàn Thành ngồi xuống, cong đôi mắt, nhẹ giọng hỏi anh: “Có phải sợ không?”
Hàn Thành gật đầu: “Suýt chút nữa đi mở loa phát thanh tìm chó.
Cơm Nắm đang đánh cờ tướng với Trụ Tử nhỏ: “Chúng ta phải trông chừng một chút, Kẹo Bông Gòn xinh như vậy, người khác nhặt được chắc chắn sẽ không trả cho chúng ta đâu?
Trụ Tử nhỏ cũng gật đầu: “Buổi tối khi đi ngủ chúng ta vẫn nên dùng dây thừng cột nó trong sọt.
Bánh Trôi nhỏ dùng gương mặt mình cọ vào Kẹo Bông Gòn, nhìn nó rồi nói một cách nghiêm túc: “Kẹo Bông Gòn, người trên xe lửa quá đông, sau này em tuyệt đối không thể tự mình chạy loạn, nhất định phải theo sát bọn chị, biết không?”
Kẹo Bông Gòn không lên tiếng, mà cọ vào người Bánh Trôi nhỏ một cách thân thiết, như thể đang nói “biết rồi”
Qua một bước đệm nhỏ như vậy, cả gia đình lại càng coi trọng vấn đề an toàn của Kẹo Bông Gòn hơn, nhìn rất sát sao. Bình thường Hàn Thành một mình đi công tác ngồi mấy chục tiếng xe lửa cảm thấy thời gian khó khăn. Bây giờ cả gia đình vừa nói vừa cười ngược lại thời gian trôi qua cũng không gian nan như vậy. Đông trẻ con như vậy chơi chung cũng không nhàm chán, Cơm Nắm là một người biết chơi, đủ loại trò chơi nhiều vô số kể, khi nằm khi ngồi, lúc thì chơi cờ, lúc thì đánh bài, mấy chục tiếng đồng hồ chớp mắt đã qua đi.
Ngược lại là Tô Tiếu Tiếu, hai kiếp của cô đều là lần đầu tiên ngồi xe lửa lâu như vậy nên vẫn cảm thấy rất khó
chịu.
Thời gian đến thủ đô đã là chiều ngày hôm sau, nơi này là điểm cuối của chuyến tàu, trước khi xuất phát Trương Hồng Đồ đã gọi điện thoại cho ông cụ, ông cụ tính toán thời gian đại khái bọn họ đến nơi, đã phái người lái xe
tới đón từ trước.
Bọn họ nhiều hành lý nên dự định xuống xe cuối cùng, gần như đợi toàn bộ người xuống xe mới đi chuyển hành
lý xuống.
Mùa đông ở phương bắc lạnh hơn ở phương nam quá nhiều, xuống khỏi toa tàu ấm áp, cái lạnh thấu xương vụt
một cái lọt vào trong cổ áo, cho dù đã sớm có sự chuẩn bị, người nào quấn khăn đeo găng tay đủ bộ nhưng vẫn lạnh đến run rẩy.
“Thủ đô cũng quá lạnh rồi thì phải?” Trong lúc nói chuyện, hơi thở của Tô Tiếu Tiếu cũng là khói trắng. Đám trẻ cũng không nhạy cảm với thời tiết lạnh như vậy, nhưng từ lúc xuống xe lửa vẫn chưa thích ứng với chênh lệch nhiệt độ, đều lạnh đến giậm chân.
“Chúng ta chuyển hành lý ra lối ra trước đi, hoạt động một chút sẽ không lạnh như vậy nữa. Nhã Lẹ bảo.
Đồ đạc vẫn phân thành hai chuyến, Tô Tiếu Tiếu dẫn đôi long bào thai đợi nguyên tại chỗ trong hành lý, những người khác trước chuyển một phần đến cửa ra, Nhã Lệ lại ở cửa ra trông hành lý, những người khác lại quay về
chuyển thêm một chuyến nữa.
Trương Hồng Đồ xách một bao to ra ngoài trước: “Mọi người đứng đợi nhé, tôi ra ngoài tìm người đón chúng ta rồi chuyển hành lý qua sau.
Người bên ngoài vẫn đông nườm nượp như cũ, đám trẻ là lần đầu tiên được tới thủ đô đều tò mò nhìn xung
quanh.
“Cha mẹ, trạm xe lửa ở thủ đô cũng quá lớn rồi thì phải? Người đông quá trời. Cơm Nắm cảm thấy trạm xe lửa ở
thủ đô ít nhất cũng phải lớn hơn trạm ga ở trấn Thanh Phong gấp mấy chục lần.
1082 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận