Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 598: Mở

Cố Triển Vọng liếc mắt nhìn Tô Tiếu Tiếu, chợt lộ ra hàm răng trắng cười đáp: “Chuyện này anh thật sự quen đấy, gần đây cũng đang giúp vài người bạn làm mấy việc này, nếu không gấp thì cứ đợi đã, giá cả vẫn có thể tăng lên, đến khi nên ra tay thì anh sẽ thông báo cho các em biết.
Tô Tiếu Tiếu chắp tay: “Vậy em cảm ơn anh Cố trước
Cố Triển Vọng phất tay nói: “Không cần cảm ơn anh, kêu con các em bớt chọc tức anh một chút là được. Đúng rồi, anh còn chưa nói chuyện chính của mình với các em nữa, có thể cho mấy đứa trẻ nhà các em đi vẽ tranh tường ở trung tâm thương mại hộ anh được không?”
Tô Tiếu Tiếu liếc mắt nhìn Cơm Nắm: “Chuyện của lũ trẻ nhà bọn em xưa nay đều để tự bọn trẻ làm chủ, chuyện này anh thật sự phải trưng cầu ý kiến của Cơm Nắm rồi, cậu bé đồng ý thì bọn em cũng không có ý kiến?
Cơm Nắm đang ở quầy thu ngân tính sổ đáp một câu: “Xem tâm trạng của con đã.
Cố Triển Vọng hộc máu: “Vậy tâm trạng của cháu có tốt không?”
Cơm Nắm: “Cái này phải đến kỳ nghỉ hè mới biết được ạ” Trên thực tế, Cơm Nắm muốn về thôn Tô Gia gọi Đại Bảo và Tiểu Bảo tới đây làm chung, tiện cho bọn họ cũng có thể kiếm được chút khoản thu nhập thêm, nhưng vẫn đợi đến kỳ nghỉ hè rồi nói sau.
Cố Triển Vọng: “”
Bánh Bao nhỏ đã ăn bát cơm chân giò thứ ba, Cố Triển Vọng lén nói với Hàn Thành: “Anh quan sát lâu lắm rồi, lượng cơm của con trai út nhà cậu còn lớn hơn cả hai người, thật sự không sao chứ?”
Hàn Thành: “Không cần lo lắng, không sao đâu, nó tiêu hóa nhanh, từ nhỏ đã ăn như vậy rồi.
Cố Triển Vọng: “…” Gia đình này toàn là người gì vậy?
Bánh Bao nhỏ phồng má nhìn Cố Triển Vọng với đôi mắt to vô cùng bất mãn: “Cháu nghe thấy đấy nhé, chú bốn mắt, cháu cũng không ăn gạo nhà chú tại sao chú lại ghét bỏ cháu ăn nhiều chứ?”
Cố Triển Vọng: “”
,,
Bỏ đi bỏ đi, con nhà họ Hàn không thể chọc vào đứa nào hết. Buổi chiều Cố Triển Vọng quả thật còn có việc, để lại một địa chỉ cho Hàn Thành rồi đi ngay, còn nhiều thời gian, dù sao ngày nào anh ta cũng tới đây ăn cơm nên
khi nào tụ tập cũng được, không vội lúc này.
Sau khi anh ta đi, gia đình Tô Tiếu Tiếu bắt đầu nôn nóng về nhà mở “rương báu”
Hóa ra khi chưa tìm được chìa khóa còn không cảm thấy khẩn trương như vậy, bây giờ chìa khóa trong tay, cả gia đình vây quanh rương ngược lại khẩn trương hơn hẳn.
Hàn Thành chuyển ba vali xách tay lên bàn lấy sáu cái rương nhỏ từ trong ra xếp thành hàng chữ nhất, kêu Cơm Nắm đi kiểm tra lại xem cửa bên ngoài đóng chưa.
Cơm Nắm nghĩ một lát, dứt khoát cùng treo “đã bán hết hàng” và “đóng cửa cảm ơn” đã làm xong ở ngoài cửa lớn, lại đảm bảo mỗi một cửa từ sân lớn đến trong nhà đều đã khóa chặt rồi mới chạy về.
Bánh Đậu nhỏ cũng đã kiểm tra xong cửa sổ trở về, cả gia đình lại bắt đầu vây quanh bàn với vẻ vô cùng khẩn trương, bầu không khí này khiến ngay cả đôi long phụng thai đang rất mơ hồ cũng khẩn trương theo.
Tô Tiếu Tiếu không nhịn được mà giục Hàn Thành: “Hàn Thành, anh vẫn nên mở nhanh chút đi.
Hàn Thành thở ra một hơi, mở “vật kỷ niệm” mà mẹ để lại trước đó, rương nhỏ có sáu cái nhưng chìa khóa chỉ có ba cái.
“Không phải có sáu rương sao? Tại sao chỉ có ba chìa?” Tô Tiếu Tiếu hỏi.
Hàn Thành nói: “Đây không phải khóa thường mà chắc hẳn là làm đặc biệt, chìa khóa chắc hẳn có thể dùng thay cho nhau, em nhìn trên mỗi cái rương có ba ổ khóa không? Ngược lại ổ khóa của ba cái khóa này khác nhau. Tô Tiếu Tiếu và đám trẻ nghe lời Hàn Thành cũng bắt đầu nghiên cứu cái rương một chút, giống như anh nói số lượng rương và khóa đều như nhau, trên mỗi cái rương đều có ba chiếc chìa khóa và ba chiếc chìa khóa này đều khác nhau.
Hàn Thành nói: “Nếu như anh đoán không lầm thì đời ông tổ giấu những chiếc rương này vào trụ cầu đó chắc hẳn là ba anh em, bọn họ tìm người đặt làm những cái rương này. Những cái rương này không biết làm từ chất liệu gì mà rất chắc chắn, trước đó mũi khoan bất cẩn đụng vào cũng không tổn hại gì cả. Chắc hẳn mỗi người bọn họ quản lý một cái chìa, sau khi khóa vào phải ba người đồng thời đồng ý mới có thể lại mở những cái rương
này ra.
Tô Tiếu Tiếu lại cảm thán: “Tổ tiên nhà họ Hàn các anh cũng là người này trí tuệ hơn người kia. Cô cầm chìa khóa so sánh một chút: “Cái rương này cũng là một tác phẩm nghệ thuật, ngay cả lỗ khóa cũng là mai, lan, cúc, rất dễ phân biệt.
Hàn Thành nhìn chìa khóa tinh xảo trong tay mình, gật đầu: “Quả thật là mai lan cúc.
Nói rồi đưa chìa khóa cho cô: “Em mở đi”
1034 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận