Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 404: Khen ngợi

Cuộc đối thoại của Cơm Nắm, Đại Bảo và Tiểu Bảo Tô Tiếu Tiếu nghe không rớt một chữ nào, không biết bắt đầu từ khi nào mà Cơm Nắm đã lớn thành người đàn ông nhỏ đầu đội trời chân đạp đất giống như cha cậu bé, như thể hôm qua cậu bé vẫn còn là cục gạo nếp nhỏ đáng yêu kiêu ngạo trong lòng cô thôi.
Cô nghĩ đến tình cảnh mấy năm trước khi vừa mới gặp Cơm Nắm, khi ấy cậu bé vừa đen vừa gầy, tràn đầy sự đề phòng đối với thế giới này, nhưng nuôi chưa bao lâu đã tốt lên, bản tính của cậu bé ngây thơ lại chính nghĩa, thông minh lại lương thiện, lòng trách nhiệm lại mạnh, là một thiên thần nhỏ mà người người muốn mang về nhà chăm.
Nuôi dưỡng một thiên thần nhỏ này trưởng thành, lớn lên thành người đàn ông nhỏ đầu đội trời chân đạp đất, rõ ràng nụ cười của cậu bé vẫn ngây thơ như vậy, rõ ràng trên mặt cậu bé vẫn còn nét trẻ con, rõ ràng cậu bé chỉ mới chín tuổi.
Tô Tiếu Tiếu đỏ hoe mắt ôm con vào lòng, có ngàn vạn lời lại chỉ nói được một câu: “Con làm mẹ sợ chết mất,
con có biết không?”
Thân là một người nhà quân nhân, cô biết trẻ con dám làm việc nghĩa là chuyện theo lý thường, con trai cô là con trai của quân nhân, cô nên cảm thấy kiêu ngạo vì bản thân đã dạy ra được một đứa con trai như vậy. Nhưng thân là một người mẹ, cô chỉ muốn con mình được bình an, đứng ở góc độ và lập trường khác nhau, đây là hai loại cảm xúc mâu thuẫn cực điểm đến mức cô không có cách nào thảo luận sự đúng sai trong chuyện này. Cậu bé đã có sắp xếp tốt nhất cho chuyện này, hơn nữa còn toàn thân trở ra, chớ nói cậu bé chỉ chín tuổi, cho dù
mười chín tuổi hay hai mươi chín tuổi cũng chỉ có thể làm như vậy.
Tô Tiếu Tiếu nói: “Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng qua đây để cô ôm nào?
Đại Bảo và Tiểu Bảo đi ôm cô, Tô Tiếu Tiếu xoa đầu mỗi đứa trẻ: “Các con thấy việc nghĩa hăng hái làm đều là trẻ ngoan, các con đều rất giỏi, nhưng cũng phải nhớ sau này cho dù làm chuyện gì, điều kiện tiên quyết nhất định phải đảm bảo an toàn cho bản thân, sau này có gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy việc đầu tiên là nên đi cầu cứu người lớn mà không phải tự mình xuống nước cứu người, vì các con vẫn còn là trẻ con. Trước khi mười tám tuổi không thể làm chuyện nguy hiểm này, có thể đồng ý không?”
Theo quan điểm của Tô Tiếu Tiếu, nhiệm vụ quan trọng của đám trẻ là trưởng thành khỏe mạnh, an toàn luôn xếp ở vị trí đầu, khi bọn họ tròn mười tám tuổi có thể tự mình làm chủ thì cô sẽ tôn trọng sự lựa chọn của bọn
trẻ.
Đại Bảo và Tiểu Bảo: “Cháu biết rồi thưa cô.
Cơm Nắm ôm Tô Tiếu Tiếu cọ cọ, cậu bé biết mình có khả năng đã dọa mẹ sợ rồi: “Mẹ ơi con rất ổn, cũng biết mình đang làm gì, mẹ thật sự không cần lo cho con, mỗi ngày con theo cha rèn luyện cơ thể rất tốt, con vốn còn muốn ra biển bơi mùa đông nữa cơ, đáng tiếc cha không cho. Con đã đồng ý với cha khi cha không ở nhà phải bảo vệ mẹ và các em, con sẽ không nuốt lời.
Tô Tiếu Tiếu ôm chặt đứa trẻ, nuôi con trăm tuổi lo đến một trăm mới đúng: “Con còn muốn bơi mùa đông nữa à? Cơm Nắm, con chỉ là một đứa trẻ chín tuổi thôi, ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối con không thể chống cự lại được, ví dụ như cậu hai có thể dễ dàng gánh năm mươi cân thóc nhưng con không thể gánh được, vì con còn nhỏ, sức của con vẫn chưa đến mức độ đó, có sự nhận biết chính xác về sức lực của mình mới là điều mà người đàn ông chân chính nên làm, cho nên sau này gặp những chuyện này giao cho người lớn giải quyết được không?” Đứng trước nguy hiểm, Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành là điển hình của người mẹ hiền từ và người cha quả cảm lại hoàn toàn khác nhau trong cách dạy dỗ các con. Tô Tiếu Tiếu sẽ dạy con tránh xa nguy hiểm, đừng lại gần nguy hiểm, còn Hàn Thành sẽ dạy đám trẻ đối diện với nguy hiểm, khi năm tuổi trèo cây cũng thế, khi tám tuổi học bơi cũng thế. Hàn Thành sẽ đích thân dẫn con trèo cây, cũng sẽ đích thân dẫn con bơi vào xuống đáy biển để
đám trẻ biết nguy hiểm ở đâu, khi gặp nguy hiểm nên tránh nguy hiểm thế nào.
Hai loại lý tưởng này đều không có xung đột, bằng không cũng không dạy ra được đứa trẻ như Cơm Nắm. Cơm Nắm lắc đầu: “Không bơi không bơi ạ, nước mùa đông lạnh lắm, con mới không xuống đó chịu tội đâu. Mẹ ơi con biết rồi, con thật sự biết rồi mà, con đoán không có nguy hiểm nên mới xuống, mẹ tin con có được không? Mẹ mau đi nấu chân giò đi, rất lâu rồi con chưa ăn chân giò mà mẹ nấu, hỏng rồi, quên lấy rơm về rồi. Cơm Nắm biết mẹ lo lắng cho mình, ôm Tô Tiếu Tiếu cọ tới cọ lui.
1014 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận