Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 111. Bạn bè

Chương 111: Bạn bè
Tô Tiếu Tiếu thở dài: “Bà nội của Trụ Tử coi trọng huyết mạch như vậy, nếu như bà ấy biết chắc hẳn sẽ rất buồn.”
Hàn Thành lắc đầu: “Trụ Tử mãi mãi đều là Trương Trụ của nhà họ Trương mà không có thân phận nào khác, chỉ là chuyện bà nội của Trụ Tử kêu anh và Triệu Tiên Phong giúp tìm mẹ ruột của Trụ Tử sợ là phải gác lại.”
Tóm lại chuyện này đến đây xem như cũng tạm thời chấm dứt.
Hàn Thành nắm bàn tay của Tô Tiếu Tiếu thật chặt, đôi mắt thâm sâu nhìn cô không chớp: “Hôm nay viện trưởng Diêu nói với anh kiểm tra chính trị đã về rồi, thứ hai tuần sau cho anh nghỉ phép, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn rồi đi mua chăn đỏ sắp xếp hôn phòng của chúng ta.”
Tô Tiếu Tiếu suýt thì quên mất chuyện này, cô nhảy xuống khỏi chân của Hàn Thành, lộ ra cái lúm đồng tiền nhạt, ôm quyền với anh: “Vậy em chúc mừng đồng chí Hàn Thành trước nhé, rất nhanh thôi anh sẽ ôm được mỹ nhân về nhà.”
Hàn Thành bật cười: “Anh đã ôm được rồi.”

Sáng sớm hôm sau, mặt trời đúng hẹn mọc lên ở phía đông.
Sáu giờ, Hàn Thành đúng giờ gọi hai đứa nhỏ thức dậy.
Trụ Tử nhỏ dụi mắt, nhanh nhẹn rời khỏi giường, còn Cơm Nắm nhỏ ôm cái chăn nhỏ không chịu buông tay, bị Hàn Thành trực tiếp xách khỏi giường.
Bánh Đậu nhỏ mơ màng mở mắt, nhìn thấy cha và hai anh, cũng chỉ dịch một chút vào bên trong rồi tiếp tục ngủ khò khò.
Cá Nhỏ cũng thích Trụ Tử nhỏ, đại khái là Triệu Tiên Phong trở về cũng đã nói gì đó với Cá Nhỏ, lần đầu tiên cùng nhau chạy bộ với Trụ Tử nhỏ, Cá Nhỏ còn không nói chuyện với Trụ tử nhỏ nhiều cho lắm mà chỉ quấn lấy Cơm Nắm nói chuyện, nhưng hôm nay Cá Nhỏ mang tới kẹo sữa con thỏ trắng, chia hai cái cho Cơm Nắm và cũng chia hai cái cho Trụ Tử nhỏ, còn nói ba người bọn họ đều là bạn tốt, hẹn nhau sau này mỗi ngày đều cùng chạy bộ.
Ba đứa trẻ thi chạy ở phía trước, còn Hàn Thành và Triệu Tiên Phong rớt lại phía sau.
Triệu Tiên Phong nhìn bóng lưng của Trụ Tử nhỏ, nói: “Không biết có phải tác dụng tâm lý hay không mà tôi càng nhìn càng thấy giống.”
Hàn Thành liếc mắt nhìn anh ta: “Đừng nói lung tung, bây giờ thằng bé là Trương Trụ của nhà họ Trương.”
Triệu Tiên Phong đáp: “Tôi biết, tôi cũng không ngu, sau này không nói là được chứ gì.”
Hàn Thành đổi chủ đề: “Tuần sau đưa xe của nhà cậu cho tôi mượn dùng đi, tôi và Tiếu Tiếu đi vào thành phố đăng ký kết hôn.”
Triệu Tiên Phong thụi Hàn Thành một cú: “Có nhanh như vậy rồi sao? Được lắm, cậu đã giục không ít lần rồi đi?”
Hàn Thành nhìn cái lúm đồng tiền của con trai ở đằng trước, cảm thấy cuộc sống tốt đẹp của mình bây giờ đều là công lao của Tô Tiếu Tiếu, một ngày không đăng ký kết hôn thì một ngày trong lòng anh không yên được.
Ngược lại không phải lo Tô Tiếu Tiếu chạy mất mà chính là muốn cảm giác kiên định của danh chính ngôn thuận đó, còn có cả vợ chồng thật sự danh chính ngôn thuận nữa.
“Gia đình này hiện giờ thiếu ai cũng không thể thiếu cô ấy.” Hàn Thành nói xong trực tiếp chạy lên.
Triệu Tiên Phong sững sờ một lúc mới phản ứng lại, Hàn Thành bị người ta tráo đổi rồi sao? Nói lời quỷ quái gì vậy?
Nếu như anh nói như vậy với Châu Ngọc Hoa, Châu Ngọc Hoa chắc chắn sẽ cho rằng anh bị quỷ nhập: “Hàn Thành, cậu đứng lại cho tôi, hại tôi nổi hết cả da gà rồi đây này…”

Sau khi Bánh Đậu nhỏ thức dậy, Tô Tiếu Tiếu pha nửa cốc sữa bò to cho cậu bé trước, sau khi đánh răng lại cho cậu bé uống sữa.
Sữa bột đã không còn nhiều nên phải dùng tiết kiệm một chút, ngoài ra sữa mạch nha của hai đứa trẻ cũng chỉ có thể cách ngày uống một cốc, một tuần mới có thể đi chợ bổ sung.
Hiếm khi đi vào thành phố, Tô Tiếu Tiếu dự định liệt kê danh sách mua sắm trước, đến lúc đó đi một chuyến tới xưởng lương thực phụ mua hết những thứ có thể mua, còn có cho dù dùng cách gì nhất định cũng phải mua được dầu về, nấu cơm thiếu dầu thật sự rất khó ăn ngon.
Bánh Đậu nhỏ đưa sữa bò đến trước mặt Tô Tiếu Tiếu, nói với giọng non nớt: “Mẹ, uống…”
Tô Tiếu Tiếu sững sờ rồi chợt cười, bé con thật thương cô, có gì ngon đều sẽ nhường cho cô trước.
Tô Tiếu Tiếu giả vờ nhấp một ngụm, rồi chép miệng, nói: “Mẹ thử rồi, ngon quá, đến phiên con trai uống rồi.”
Bánh Đậu nhỏ nhíu đôi mày nhỏ, dường như không hài lòng với Tô Tiếu Tiếu chỉ uống có một chút, lại đẩy tới trước mặt cô: “Uống…”
Tô Tiếu Tiếu cạn lời, bé con chưa đến hai tuổi đã khó lừa như vậy rồi sao?
“Mẹ là người lớn, không cần uống cái này, con nhìn xem cha cũng không uống, Bánh Đậu nhỏ là bạn nhỏ, trong giai đoạn phát triển cần phải uống nhiều một chút mới có thể cao giống như cha được.”
Bánh Đậu nhỏ nghiêm túc nghĩ ngợi, lúc này mới ôm cốc sữa tu “ừng ực ừng ực” đến cạn sạch.
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu cậu bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận