Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 581: Sự sắp xếp tốt nhất

Hốc mắt của Hàn Tùng Bách ướt nhòe, gật đầu: “Được, bác biết rồi, tìm được đồ các cháu thông báo cho bác một tiếng là được, bác đã nói với Thu Lan toàn bộ mọi thứ của nhà họ Hàn đều để lại cho Hàn Thành và đám trẻ, tìm được thì thông báo với bác một tiếng là được, tự các cháu xử lý đi”
Tô Tiếu Tiếu nhìn bóng lưng bước đi tập tễnh của người già mà vô cùng đau lòng, cô đuổi theo vừa cười vừa bảo: “Bác cả, tầm này cũng gần tới giờ cơm rồi, bác tới ‘Tam Xan Tứ Lý ăn cơm với đám trẻ rồi hãy đi
Hàn Tùng Bách cũng không quay đầu lại mà phất tay: “Không được, để lần sau đi, Thu Lan đang ở nhà mới đợi bác về ăn cơm.
Tô Tiếu Tiếu ôm chặt Hàn Thành cọ một cái: “Hàn Thành, thế này có tính là kết quả tốt nhất cho bác cả hay
không?”
Hàn Thành gật đầu: “Có, đã từng có lúc anh không biết nên đối diện với bác ấy thế nào, cũng không có cách nào phụng dưỡng bác ấy lúc tuổi già, bây giờ bác ấy tìm được một người bạn đời mới, bắt đầu cuộc sống mới, đây mới là sự sắp xếp tốt nhất”
Chuyện đào vàng được đưa vào chương trình hàng ngày nhưng phải đợi sau khi Hàn Thành kết thúc thi nghiên cứu sinh mới có thể tiến hành.
Gần đây tần suất Cố Triển Vọng xuất hiện ở “Tam Xan Tứ Lý” hơi cao.
Nói ra cũng thật trùng hợp, trước đây Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành rất ít ăn ở nhà ăn trường học, nhưng bây giờ Hàn Thành đang đến giai đoạn chạy nước rút cho kỳ thi nghiên cứu sinh, để ở cạnh anh buổi trưa Tô Tiếu Tiếu hoặc là cùng Hàn Thành đi tới nhà ăn trường học, hoặc là buổi sáng kêu chú lão Dương chuẩn bị sẵn cặp lồng mang tới trường học, đến buổi trưa tới nhà ăn hâm nóng lại rồi ăn, tóm lại rất ít về ăn cơm trưa.
Thời gian dài như vậy qua đi, Cố Triển Vọng lại chưa một lần nào gặp được Tô Tiếu Tiếu, thậm chí anh ta còn nghi ngờ có phải mấy đứa trẻ cố ý xử anh ta hay không?
Nhưng anh ta rất thích nói chuyện với mấy đứa trẻ, anh ta thích mùi thức ăn chín ở “Tam Xan Tứ Lý” cũng rất
thích món ăn ở “Tam Xan Tứ Lý, lại càng thích cách trang trí ở đây hơn, chỉ cần cách không xa buổi trưa và buổi tối anh ta đều sẽ kêu tài xế đưa mình tới đây dùng bữa, nói chuyện vài câu với đám trẻ, hoặc là khi đám trẻ làm bài tập về nhà, anh ta sẽ liếc mắt nhìn chữ cảnh đẹp ý vui của bọn trẻ từ phía sau, thế này cũng là một loại hưởng thụ.
Dần dần lại tập thành một thói quen, ngày nào bận rộn không có thời gian tới không thể nhìn thấy mấy đứa trẻ là cả ngày đó anh ta đều cảm thấy khó chịu.
Ngày nào anh ta không tới ngay cả Bánh Đậu nhỏ không nói chuyện nhiều với anh ta cho lắm cũng sẽ hỏi một câu: “Sao hôm nay chú đeo kính đó không tới nhỉ? Không phải sinh bệnh rồi đấy chứ?”
Thời gian chớp mắt đã tới giữa tháng năm, cánh cửa kỳ thi nghiên cứu sinh đã đóng cửa mười năm cuối cùng cũng mở ra.
Nền móng của Hàn Thành vốn rất vững lại thêm khổ luyện học hành trong thời gian này, tâm thái của anh rất vững cũng đã tính trước mọi việc nên ngược lại không hề căng thẳng một chút.
Chẳng qua ở chỗ Tô Tiếu Tiếu, trong nhà cho dù là ai gặp phải kỳ thi lớn và cho dù bài thi có phải một trăm điểm hay không đều phải ăn “một trăm điểm” mới ra ngoài thi sau. Mới sáng sớm đồng chí Hàn Thành ăn một cái bánh
chẻo và hai quả trứng, lại uống một bát sữa đậu đầy ắp mới ra ngoài.
Hôm nay đại học thủ đô cho nghỉ, Tô Tiếu Tiếu đưa người đến cửa, chỉnh lại cổ áo cho Hàn Thành, cười bảo: “Đồng chí Hàn Thành, chúc anh thắng ngay trong trận đầu, lấy được vị trí thủ khoa ngay trong một lần.
Hàn Thành nhếch khóe môi, hôn lên gò má vợ một cái, nhẹ giọng đáp: “Anh sẽ cố hết sức, buổi trưa anh giao bài trước giờ sẽ về ăn cơm với các em
Tô Tiếu Tiếu hiện ra cái lúm đồng tiền, gật đầu: “Em nói với chú lão Dương một tiếng, trưa nay chúng ta ăn cơm ở nhà, em sẽ tự tay nấu món ngon cho anh”
Từ khi mở “Tam Xan Tứ Lý, Tô Tiếu Tiếu đã rất ít khi vào bếp, cùng lắm chỉ ở trong tiệm làm chút đồ ăn giải
ngấy cho đám trẻ, nồi niêu xoong chảo trong nhà phỏng chừng đều rỉ sắt hết cả rồi.
Hàn Thành lắc đầu: “Không cần phiền phức như vậy, ăn một bữa trong tiệm là được”
Tô Tiếu Tiếu nhón chân hôn lên mặt anh: “Không phiền, muốn nấu cho anh ăn mà, anh thích ăn gì nhất?”
Hàn Thành nhìn cái lúm đồng tiền của vợ, anh cảm thấy cả ngày này mình có thể giữ được tâm trạng tốt: “Món em nấu anh đều thích ăn”
Tô Tiếu Tiếu: “Vậy em quyết định nhé, anh ngoan ngoãn đi thi đi, tranh thủ giao bài sớm một chút rồi về nhà ăn
com.”
Độ cong bên khóe môi của Hàn Thành vẫn chưa hạ xuống, anh gật đầu: “Được.
1045 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận