Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con
Chương 685: Em cũng yêu anh (Hoàn Chính Văn)
mọi năm, sản phẩm bày la liệt trên phố cũng càng ngày càng đa dạng, các sản phẩm trong trung tâm thương mại “Quốc Vượng” vô cùng phong phú, lưu lượng người cũng đông nhất, có hiệu ứng quảng cáo lại cộng thêm truyện tranh chủ đề khiến trung tâm thương mại “Quốc Vượng” gần như đã trở thành một địa danh mới của thủ đô, cho dù người lớn hay là trẻ nhỏ đều muốn tới đây góp vui, đọc qua truyện tranh ở trung tâm thương mại và
mua được đồ mới là chủ đề hay nhất khi đón tết, trực tiếp dẫn đến dòng người tới ghé thăm nườm nượp không
dứt từ sáng đến tối.
Dùng lời của Cố Triển Vọng để nói người của nửa thủ đô này đều chen chúc đến trung tâm thương mại Quốc
Vượng khiến túi tiền của anh ta cũng kiếm được đầy ắp.
Cố Triển Vọng còn thừa thắng xông lên, thuận tiện tuyên bố sau này tầng sáu của trung tâm thương mại sẽ là
phố ẩm thực, mời mọi người mỏi mắt mong chờ lại khiến giá trị mong đợi trực tiếp tăng đầy.Cùng với làn gió xuân của cải cách mở rộng càng thổi càng vượng, lại có một con cừu đầu đàn như Cố Triển Vọng sờ đá qua sông xong, bất cứ người nào sáng suốt đều nhìn thấy được cơ hội kinh doanh to lớn này, cho dù là chính phủ hay là đầu tư cá nhân, người tới cửa tìm hợp tác có thể nói là đạp nát cửa lớn nhà Cố Triển Vọng.
Chỉ là cửa lớn nhà Cố Triển Vọng chỉ đang đợi Tô Tiếu Tiếu bước vào, đặc biệt là sau khi xem xong “bản kế hoạch quảng trường ẩm thực” mà Tô Tiếu Tiếu phác họa, một nhân tài học kinh tế tại đại học thủ đô như cô sớm đã là sự lựa chọn hợp tác kinh doanh chung duy nhất của anh ta.
Cùng với giá vàng quốc tế không ngừng tăng lên, Cố Triển Vọng đã liên tục giúp cô biến hai rương vàng thỏi thành tiền mặt, trong tay cô đang nắm rất nhiều lợi thế, anh ta biết rõ ràng cho dù Tô Tiếu Tiếu không hợp tác với anh ta, dựa vào năng lực và tiền vốn trong tay mình vẫn có thể xông pha ra một trời đất khác trong giới kinh doanh.
Cố Triển Vọng nhìn rất xa, bỏ qua mối quan hệ cực kỳ tốt giữa anh ta và Hàn Thành, là người anh em duy nhất trên thế giới này có thể tuyệt đối tin tưởng ra, chỉ riêng mấy đứa trẻ mà bọn họ dạy ra sau này chắc chắn người nào cũng là nhân trung long phượng, lấy bất cứ một người nào ra cho dù là phát triển ở lĩnh vực nào cũng có thể là bá chủ một phương hùng mạnh.
Mà những thứ này đều là tài nguyên ẩn hình người khác không nhìn thấy được, nhưng Cố Triển Vọng là người
biết rõ nhất, anh ta là thương nhân theo đuổi lợi ích, là quân tử có được tiền tài ngay thẳng chứ không cần món lợi bất chính, anh ta đồng thời vẫn còn đạo đức và còn lý tưởng, có quyết tâm mạnh mẽ xây dựng trung tâm thương mại quốc gia, mà những cái này đều không phải cá nhân anh ta có thể hoàn thành, anh ta phải tìm những đối tác vừa có năng lực vừa có chung chí hướng cùng nhau hợp tác, như vậy tương lai mới có thể thống nhất giang sơn vạn dặm.
Gia đình Tô Tiếu Tiếu chính là thu hoạch bất ngờ nhất của anh ta sau khi về nước cũng là sự lựa chọn tốt nhất của anh ta, tuy rằng bây giờ bọn họ vẫn là con chim non chưa đủ lông đủ cánh, theo quan điểm của người ngoài, đám người Tô Tiếu Tiếu dựa vào anh ta nhưng chỉ có Cố Triển Vọng mới biết một khi lông cánh của bọn họ mọc dài ra rồi sẽ bay vút lên trời, vọt thẳng lên chín tầng mây xa xăm, đến khi đó cũng không ai đuổi theo được nữa. Ở chung với bọn họ cũng không cần lối tắt khác, chỉ cần hết sức chân thành, thật lòng đổi lấy thật lòng là đủ. Anh ta đối ngoại có thể đấm đá lẫn nhau nhưng sẽ không đối xử với bọn họ như vậy, anh ta bằng lòng đợi lông cánh của bọn họ mọc đủ, cùng trưởng thành với bọn họ và trở thành đối tác hợp tác kinh doanh tốt nhất. Mùng tám tháng chạp, Hàn Thành bụi bặm mệt mỏi về nhà trước hai ngày, cả người đều gầy đi mất một vòng lớn, dưới mắt là quầng thâm rất dày, có thể nghĩ cũng biết anh vì vội về trước hai ngày đã thức bao nhiêu đêm, chịu không ít mệt.
Khi Tô Tiếu Tiếu nhớ anh cũng không khó chịu như vậy nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng này của anh ngược lại hốc mắt đỏ hoe, nhào vào trong lòng anh, nước mắt ào ào chảy xuống: “Anh có bị ngốc không hả?”
Hàn Thành ôm cô, hốc mắt cũng đỏ lên, đây là lần đầu tiên sau khi bọn họ kết hôn tách ra thời gian dài như vậy, anh vốn cảm thấy mình là một người không nữ nhi tình trường, việc đang đợi anh đi làm còn có rất nhiều, nhưng loại nóng gan nóng ruột thức trắng đêm mất ngủ, thân ở nơi xa xứ đó khiến Hàn Thành lại cảm thấy hình như ngay cả anh cũng không thể qua được ải mỹ nhân, anh chỉ vẻn vẹn là một phàm phu tục tử nhưng thật ra cũng không sao cả.
“Tiếu Tiếu, nhớ em, còn nữa I love you forever!”
Tô Tiếu Tiếu ngẩng đầu, nhìn Hàn Thành với đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rơi càng dữ dội hơn: “Hàn Thành, anh ra nước ngoài cũng học được lời tỏ tình bằng tiếng Anh rồi sao?”
Hàn Thành hôn lên trán cô một cách thành kính: “Không phải học được, yêu em rất lâu, rất lâu rồi?
Đột nhiên trên trời có bông tuyết to như lông ngỗng rơi xuống giống như cảm động cũng giống như một điệu nhảy chúc mừng cho tình yêu tám năm luôn bảo vệ nhau này.
“Em cũng yêu anh, Hàn Thành. Tô Tiếu Tiếu đáp.
Đám trẻ nhoài người bên cửa sổ vây xem thấy hai người ôm nhau, cũng không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Khi Hàn Thành hôn Tô Tiếu Tiếu, Bánh Bao nhỏ dùng bàn tay thịt nhỏ che mắt mình lại không nhịn được mà lén xem qua kẽ tay, nhỏ giọng thì thầm “xấu hổ quá” sau đó thật sự không nhịn được mà gào với trời đầy tuyết rơi: “Cha mẹ, Bánh Bao nhỏ cũng yêu cha mẹ lắm!”
Những đứa trẻ khác cũng hô to theo: “Cha mẹ/ cô chú/ dì Tô chú Hàn/ bọn con yêu hai người!”
Tô Tiếu Tiếu dựa vào lòng Hàn Thành cười như hoa nở, trong cười có nước mắt, xuyên qua màn tuyết trắng xóa hộ về phía đám trẻ: “Mẹ cũng yêu các con!”
Cô nghĩ cuộc đời của cô thật sự rất viên mãn.
[Góc quảng cáo:
Nhà mình mới đào thêm hố mới về điền văn mỹ thực và hố về tinh tế manh sủng, hi vọng mọi người ủng hộ nhaaaaaaaaaaaaaaa Nhà Trẻ Đệ Nhất Vũ Trụ và Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh
1: Văn án: Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh
Tác: Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra
Tag: #LàmRuộng #NgônTình #HệThống #MạtThế #SinhTồn #SiêuPhẩm #ĐiềnVăn #MỹThực # The Hunger Games #ĐấuTrường Sinh Tử
Văn Án:
Sau khi Thẩm Tiêu chết đã tiến vào địa đồ cầu sinh, mục tiêu tích lũy tích phân, một lần nữa sống lại.
Hoang đảo, sa mạc, rừng mưa, núi tuyết…
Xã hội nguyên thủy, tận thế zombie, thế giới tương lai khoa huyễn…
Niên đại chiến tranh, ôn dịch hoành hành, quỷ bảo linh dị…
Trong khi những người khác đang vất vả làm công kiếm lấy tích phân ít ỏi từ hệ thống, Thẩm Tiêu thân là đầu
bếp lại phát hiện mình có thể dựa vào mỹ thực để đổi tích phân.
Vung con dao trong tay, Thẩm Tiêu tỏ vẻ: Thân là người chơi trồng hoa, những cái khác tôi không biết, nhưng làm món ngon thì tôi là số một.
Dùng ăn chỉ nam: Hoang đảo cầu sinh các loại nguyên tố + mỹ thực + làm ruộng.
Nội dung tag: Làm ruộng phương đông huyền huyễn.
Tự sáng tác truyện đồng nhân, nói mãi cũng không đổi.
Nhân vật chính: Thẩm Tiểu, Chử Đình.
Một câu giới thiệu vắn tắt: Các loại địa đồ cầu sinh + mỹ thực.
Chủ đề: Dù cho có ở sâu trong tuyệt cảnh cũng phải ngẩng đầu hướng về phía mặt trời, vượt khó tiến lên.
Thế giới 1: Cầu sinh hoang đảo
Sau khi con người chết sẽ đi đến đâu?
Thiên đường? Địa ngục hay là địa phủ?
Trong nháy mắt khi Thẩm Tiêu tử vong, cô đã nghĩ tới rất nhiều chuyện, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ đến, lúc cô lại một lần nữa mở mắt ra, bản thân xuất hiện trên một hòn đảo.
Dưới bầu trời xanh thẳm là mặt biển sâu xanh biếc mênh mông, từng cơn sóng trắng vỗ vào bờ cát, phía sau là rặng cây dừa, đây chính là hải đảo không thể nghi ngờ.
Thẩm Tiêu không nhịn được mà cúi đầu nhìn qua cơ thể của mình, không có vết máu, xương cốt hoàn hảo, thậm chí lúc véo vào còn cảm thấy đau.
Cô có tri giác, có khứu giác, không khác gì lúc còn sống, dường như trải nghiệm tử vong vừa rồi chỉ là một giấc mộng của cô mà thôi. Chỉ có trái tim và thần kinh của cô là con đang đắm chìm trong sự sợ hãi khi vừa mới bị xe đâm chết.
“Đây là chuyện gì thế?” Bên cạnh có người nói ra tiếng lòng của Thẩm Tiêu, cô đột nhiên quay đầu lại, đã thấy cách cô không xa còn có bốn người. Bốn người kia, tất cả đều là phụ nữ, tuổi tác cũng không quá lớn, lúc này cũng lộ ra ánh mắt nghi ngờ.
“Tôi không chết ư?” Trong đó có một người phụ nữ sờ lên ngực mình, giống như đang tìm kiếm vết thương. “Tôi nhớ rõ trước đó mình đã rơi xuống nước…” Một người phụ nữ khác trong đó lên tiếng, trong mắt cô ta đều là sợ hãi còn sót lại, ngạt thở mà chết, quả thật rất khó quên.
Trong lúc bọn họ còn đang mờ mịt không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đúng lúc này, từ rặng dừa phía sau có một người đàn ông đi tới.
Người đàn ông kia khoảng 20 tuổi, dáng dấp anh tuấn, anh ta nhìn thấy mọi người đã tỉnh thì ném dừa trong ngực mình xuống trước mặt mọi người: “Xem ra các cô đã tỉnh hết rồi, xin tự giới thiệu qua về mình, tôi tên Dương Hoằng”
Thấy không ai đáp lại mình, Dương Hoằng cũng chẳng nổi giận, anh ta tiếp tục nói: “Tôi biết hiện tại chắc hẳn các cô đang cảm thấy rất mê mang, rõ ràng bản thân các cô đã chết, vì sao lại xuất hiện ở nơi này? Không cần nghi ngờ làm gì, các cô quả thật đã chết, chẳng qua là có một số người chết rồi nhưng tương đối may mắn, bọn họ sẽ nhận được cơ hội sống lại, giống như chúng ta ở đây”
Đám người Thẩm Tiêu vẫn không nói gì, chẳng qua lúc này ánh mắt bọn họ nhìn về phía Dương Hoằng đều nhiều thêm sự nghi hoặc, giống như đang chờ anh ta giải thích xem đó là có ý gì.
Dương Hoằng cũng không vòng vo, anh ta đi thẳng vào vấn đề: “Những người có được cơ hội sống lại sẽ tiến vào các loại địa đồ, từ đó tìm ra các nguồn tài nguyên có thể đổi thành tích phân, giống như vị trí hòn đảo mà chúng ta đang đứng bây giờ cũng chính là địa đồ lần này?
Sau khi nói xong, anh ta từ trong túi quần móc ra một viên ngọc trai: “Mà ở trên hòn đảo này, tìm được ngọc trai cũng chính là một trong những tư nguyên có thể đổi lấy tích phân. Đổi lấy tích phân rồi, các cô có thể đổi lấy bất kỳ thứ đồ gì mà mình muốn trong cửa hàng giả tượng, còn về phần cửa hàng giả tượng ở đâu, chỉ cần các cô nhắm mắt lại thì nó sẽ xuất hiện.
Mặc dù Thẩm Tiêu vẫn còn có chút chưa hiểu rõ lời anh ta nói, nhưng cô vẫn nghe theo lời anh ta nhắm mắt lại, sau khi nhắm mắt lại, cô chỉ thấy trước mắt xuất hiện một cửa sổ lơ lửng, trên đó viết “Cửa hàng giả tượng”. Cô
vô thức mở mắt ra, cửa hàng này lập tức biến mất, lại một lần nữa nhắm mắt, cửa hàng lại xuất hiện trước mặt
cô.
Cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lần, xác định đây không phải ảo giác, lúc Thẩm Tiêu nghe được Dương Hoằng ở bên cạnh nói: “Dùng ý niệm có thể mở ra cửa hàng”
Cô theo đó thử một lần, quả nhiên cửa hàng giả tượng xảy ra biến hóa, bên trong xuất hiện rất nhiều thứ, muốn mua được chúng cần có tích phân.
Trong cửa hàng giả tượng này có rất nhiều thứ, bắt mắt nhất chính là vừa mở cửa hàng ra là có thể nhìn thấy
“Phục sinh đan”
Đan dược được giới thiệu vắn tắt: giúp người ta sống lại.
Thẩm Tiêu nhìn qua tích phân cần dùng để mua, đập vào mắt là chuỗi con số 0, đếm qua, có tận 7 con số 0.
10.000.000 tích phân….
Còn chưa lấy lại được tinh thần từ con số tích phân khổng lồ này, Thẩm Tiêu đã nghe bên cạnh có người hỏi Dương Hoằng: “Chuyện đó… Viên ngọc trai ở trong tay anh vừa rồi có thể đổi được bao nhiêu tích phân?”
“1 tích phân” Đối với sự keo kiệt của cửa hàng, Dương Hoằng cũng chỉ có thể cười khổ: “Hơn nữa muốn rời khỏi
địa đồ này còn phải trừ đi 100 tích phân.
“?”
2: Nhà Trẻ Đệ Nhất Vũ Trụ
Tác giả: Trường Nhạc Tư Ương
Văn Án
Tương Lai #Hệ Thống #LàmRuộng #Manh Sủng
Mở màn là một nhà trẻ tồi tàn, toàn bộ nâng cấp đều dựa vào lông xù!
Hứa Thu vừa tỉnh dậy đã đến ba nghìn năm sau, bị phán định là dân nhập cư trái phép phải lưu đày đến một hành
tinh hoang vu không có gì hết.
Một công trình duy nhất trên hành tinh hoang vu chính là một nhà trẻ tồi tàn đổ nát. Đám trẻ bên trong đều là những phần tử nguy hiểm được đưa tới từ các hành tinh lớn.
Cô chỉ cần lao dịch ở nhà trẻ này một năm là có thể nhận được thân phận công dân tinh tế.
Tuy rằng hành tinh hoang chẳng có của khỉ gì nhưng đừng lo lắng, hệ thống thương thành của cô đã xuyên qua
đây cùng cô.
Chỉ cần nuôi đám trẻ lớn, cô có thể nhận được một tốp trẻ mới.
Hứa Thu: Cho dù là trẻ nhỏ có mang hình thù kỳ quái thế nào, chỉ cần là lông xù đều được hết!
Trên ngôi sao đen có xây một nhà trẻ.
Chuyên vứt bỏ đủ loại trẻ con có lực sinh mệnh ngoan cường nhưng vô cùng nguy hiểm.
Tên là nhà trẻ nhưng thực chất lại là nhà giam đặc biệt.
Xưa nay không có người trông trẻ nào có thể sống sót nhìn thấy ánh mặt trời ngày thứ ba.
Sau này mọi người phát hiện ra các quan lớn gần đây trong vũ trụ đều xuất thân từ nhà trẻ bị lãng quên đó.
Có hoàng thái tử điện hạ thần tượng của toàn dân, đại thẩm phán của hội trưởng lão Huyết tộc, tướng quân chỉ nghe thấy tên đã sợ mất mật.
Ngay khi bọn họ nhắc đến Hứa Thu, đôi mắt có lạnh lùng cỡ mấy cũng sẽ trở nên ấm áp như mặt trời: Cô ấy siêu
đáng yêu!
Hành tinh hoang thành hành tinh phồn hoa nhất vũ trụ, có một không hai.
Hệ thống nhắc nhở:
[Chào mừng đã tới ba nghìn năm sau.
Kiểm tra xác nhận bạn đã đến hành tinh hoang.
Ký chủ đã bị ràng buộc với nhà trẻ, xin hãy đặt tên cho nhà trẻ của bạn.
Trước mắt bạn tổng cộng có mười đứa trẻ.
Trẻ của bạn đang trong trạng thái đói mốc meo, xin hãy cho ăn.
Bạn có trẻ nhỏ đang ở trạng thái hắc hóa, xin hãy ôm nó một cái.
Xây dựng hành tinh hoang phế thành nhà trẻ trong mơ đi, thiếu nữ Tag: Không gian giả tưởng, văn làm ruộng, hệ thống, đáng yêu.
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Hứa Thu | vai phụ: Những người khác:
Tóm tắt một câu: Lông xù là số một thiên hạ.
Chủ đề: Yêu thương và che chở đám trẻ nhiều hơn, cây non cũng có thể lớn thành đại thụ che trời.
Trích đoạn 1: Trở ngại đầu tiên
[Hành khách số 1888 đã đến nơi, xin hãy nhanh chóng xuống khỏi tàu.]
Thiếu nữ trẻ tuổi bọc trong chiếc áo khoác kẻ caro xen kẽ hai màu đỏ đen vội vàng xách hành lý của mình lên,
một đường chạy về phía cửa khoang tàu đã mở.
Một chiếc xúc tua màu đen sì lặng lẽ duỗi ra từ dưới ghế dựa, bất cẩn một cái chắc chắn sẽ bị vướng ngã.
Nếu vượt quá thời gian mà vẫn chưa rời khỏi đây, đứa trẻ đáng thương này sẽ bị coi thành chống lại quân lệnh và
bị người máy chấp pháp xử lý ngay tại chỗ.
Trong tinh tế tài nguyên thiếu thốn, dân nhập cư trái phép không có chứng minh thư sẽ không có nhân quyền
lên tiếng như vậy.
Bước chân của cô gái nhỏ rất nhanh, trực tiếp giẫm lên trên xúc tua mềm như bún đó, còn giẫm lên cảm biến
bên trên một cách cực chuẩn xác.
Mỗi một cái xúc tu của người hành tinh Crewe đều rất chắc chắn, duy chỉ có cảm biến là vô cùng yếu ớt và mẫn
cảm. Chủ nhân của cái xúc tu đó phát ra tiếng kêu chói tai thảm thiết, trong nháy mắt đã bị mấy chục ống kim
loại dài mỏng màu bạc nhắm tới.
Đây là súng photon của người máy chấp pháp, chỉ mất một giây đã có thể khiến con bạch tuộc to lớn này tan thành tro bụi ngay.
Cô gái nhỏ không hề sáp tới góp vui, cũng chẳng quay đầu lại mà xông thẳng về phía cửa.
Trên gương mặt đỏ tưng bừng của bạch tuộc nặn ra một nụ cười lấy lòng, nó giơ cái xúc tu đáng thương đó của
mình lên một cách dè dặt, sau đó phát hiện ra xúc tu có mức độ rắn chắc có thể so được với nham thạch đó của nó lại dẹp lép một khúc nhỏ ở giữa.
Cho dù trên xúc tu có phần yếu ớt nhưng dựa vào sức mạnh của con người nhỏ bé làm sao có thể đả thương nó
thành thế này được.
Bạch tuộc thân là sinh vật máu lạnh dường như trong nháy mắt này đã ngưng kết thành băng, đứa trẻ vừa rồi thoạt nhìn giống người của hành tinh xanh cổ đó rốt cuộc là quái vật gì vậy?
Nó vừa định tố giác nhưng bóng dáng của đối phương đã hoàn toàn biến mất ở cửa, khoang thuyền lại khép lại.
Chiếc phi thuyền đặc biệt được tạo ra cho dân nhập cư trái phép này sẽ đưa nó đến một nơi cần đến, một ngục
giam thành lập trên sao Hắc Thủy, toàn bộ hành tinh đó đều được nước bao quanh, rất thích hợp cho người hành tinh Crewe luôn sống trong biển cả.
Sau khi được phi thuyền thả xuống, cô gái nhỏ đứng ngây người trong gió lạnh, nơi mà cô đứng là một vùng đất hoang trống trải, liếc mắt nhìn quanh cho dù là một cây thực vật màu xanh cũng chẳng có.
Cho dù trước đó đã được thông báo cô sẽ sống tại một hành tinh hoang, nhưng mức độ hoang vu này còn thảm
hơn cả so với cô tưởng.
[Kiểm tra được ký chủ đã đến hành tinh nhỏ số 1648, trợ lý gia đình đang tải bản đồ, tải mười lăm phần trăm…
hai bảy phần trăm… năm tám phần trăm… trước mắt bản đồ đã được tải hoàn tất, hệ thống đang vạch lại tuyến
đường cho bạn, hệ thống 008 dẫn đường cho bạn.]
Hệ thống đã nhắc nhở Hứa Thu thành công tránh được chướng ngại vật trên mặt đất (xúc tu bạch tuộc) rất thân
thiết tự động nhập địa điểm mới cho ký chủ của mình.
Vòng cổ cỏ bốn lá đeo trên cổ cô bay trong không trung, một cánh trong số đó bung ra hướng mũi nhọn chỉ về phía trước, dẫn hướng cho tiến lên.
Sau khoảng bốn tiếng, Hứa Thu kéo đôi chân bủn rủn giống như mì sợi đã đến được nơi cần đến.
Nhà trẻ hành tinh hoang.
Tuy rằng là dân nhập cư trái phép nhưng Hứa Thu được kiểm tra là công dân vô hại, cô không có bất cứ ghi chép
phạm tội và vi phạm pháp luật nào, bị Thiên Não phân đến một hành tinh hoang trở thành nhân viên trông trẻ
vinh quang, chỉ cần làm đủ một năm lao động công ích cô có thể trở thành một công dân tinh tế với thân phận
hợp pháp.
Ngoại trừ trên phi thuyền bị hạn chế tự do của bản thân, sau khi cô xuống khỏi phi thuyền cũng không chịu bất cứ sự trói buộc nào hết.
Chỉ là cô cho rằng chí ít cũng sẽ có đồng nghiệp tới đón cô, khi lên phi thuyền trong đầu còn nghĩ không dưới
một trăm loại cảnh tượng hỏi đáp, nhưng đồng nghiệp tương lai lại không thân thiện hơn cô nghĩ, một bóng người cũng không có, làm phí hoài mấy tiếng đồng hồ nghĩ sẵn trong đầu. Không chỉ như thế, môi trường trên hành tinh hoang còn tồi tệ hơn Hứa Thu nghĩ rất nhiều.
Cô đi đủ bốn tiếng nhưng không thấy nổi một con đường, một hồ nước, một ngôi nhà, cho dù là một mái nhà cỏ
tranh cũng không có luôn.
Nhà trẻ hành tinh hoang đứng sừng sững trên mảnh đất hoang thoạt nhìn giống như kiến trúc duy nhất trên
hành tinh nhỏ.
Nó đột ngột là thế nhưng lại vô cùng tương xứng với một phương diện nào đó của hành tinh hoang.
Vì nhà trẻ này thật sự quá tồi tàn.
Hứa Thu đi quanh bên ngoài nhà trẻ một vòng, trong đầu đã quy hoạch diện tích chiếm giữ của nó. Nhà trẻ dài hai mươi, rộng hai mươi mét, đại khái chừng bốn trăm mét vuông, độ cao của tường vây khoảng hai
mét, Hứa Thu kê một tảng đá hơi cao cũng có thể dễ dàng leo lên trên, thật sự là vừa nhỏ vừa tồi tàn.
1011 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận