Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 741: Phiên ngoại về bọn nhỏ 27

Nhưng Bánh Trôi nhỏ dũng cảm như vậy mới là con gái mà cô dạy ra, cô tin sau này cho dù gặp phải chuyện gì,
cô bé cũng sẽ luôn dũng cảm như thế.
Cả một tối Bánh Trôi đều nằm mơ đẹp, ngủ vô cùng ngon, Trụ Tử nhỏ lại cả tối lăn qua lăn lại không ngủ được,
vài lần muốn cầm điện thoại gọi cho Bánh Trôi nhỏ nhưng nhìn giờ lại nhịn xuống, gần như cả một tối đều
không ngủ được.
Hiển
nhiên Trụ Tử không đợi được hết bảy mươi hai tiếng, sáng hôm sau là chủ nhật Trụ Tử nhỏ được nghỉ, nên nói là tất cả mọi người đều nghỉ mới đúng, mới sáng sớm cậu bé đã mang đôi mắt gấu trúc đi tìm Bánh Trôi nhỏ. Khi đến cả nhà Tô Tiếu Tiếu còn đang ngủ nhưng cậu bé biết chìa khóa dự phòng để ở đâu, vì để không đánh thức mọi người cậu bé dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, trực tiếp đi tới phòng của Bánh Trôi nhỏ. Bánh Bao nhỏ lần đầu tiên uống bia sau khi thành niên, còn uống hơi nhiều một chút nên sáng sớm mắc tiểu, thấp thoát hình như nhìn thấy một bóng người đứng ở phòng em gái lập tức dọa cậu bé suýt tè ra quần. Cậu bé vội vàng đuổi theo, kết quả nhìn thấy Trụ Tử ngồi bên cạnh giường em gái, lặng lẽ nhìn em gái đang ngủ vô cùng
ngon như vậy, tuy rằng cậu bé chẳng hiểu gì cả nhưng cũng yên tâm hơn, ngáp một cái với vẻ lười biếng tiếp tục
đi vào nhà vệ sinh giải quyết xong lại yên tâm về phòng ngủ tiếp.
Bánh Trôi nhỏ nửa tỉnh nửa mê cứ cảm thấy có người đang nhìn mình, nhoẻn miệng cười hiện ra cái lúm đồng
tiền ngọt ngào trở mình, như thế ý thức được gì đó lại sáp lại gần đùi của Trụ Tử, cọ má mình rồi lại ngọt ngào
ngủ
tiếp.
Trái tim của Trụ Tử sụp một góc, trái tim cả một tối bấp bênh không yên nhìn thấy gương mặt ngủ say của Bánh Trôi nhỏ mới bình tĩnh lại được, tay của cậu bé khua nhẹ lên gò má nõn nã của Bánh Trôi nhỏ, làm sao cậu bé có khả năng nỡ giao công chúa nhỏ cho nam sinh khác chăm sóc? Mãi mãi cũng không có khả năng. Trụ Tử nghĩ lại từng khoảnh khắc hai người ở chung từ nhỏ đến lớn, khi Bánh Trôi nhỏ sinh ra cậu bé bảy tuổi đã sớm nhớ việc. Bánh Bao nhỏ sinh ra chính là dáng vẻ tròn trĩnh, người lớn đều nói công chúa nhỏ không giành được dinh dưỡng của Bánh Bao nhỏ cho nên có hơi gầy, nhưng công chúa nhỏ thật sự xinh đẹp, trắng trẻo mịn màng mềm mại còn vô cùng ngoan, khi ấy cậu bé tin lời người lớn luôn giành đút sữa cho cô bé uống, hy vọng
cô bé thể uống nhiều hơn một chút, béo lên một chút.
Cũng không biết tại sao, cùng là khóc nhưng cậu bé lại vô cùng nhạy với tiếng khóc của Bánh Trôi nhỏ, rõ ràngtiếng khóc ấy không lớn hơn tiếng mèo kêu nhưng chỉ cần Bánh Trôi nhỏ vừa khóc, cho dù cậu bé đang ngủ say cỡ nào cũng có thể lập tức tỉnh lại, muốn chạy đi xem cô bé ngay, nhưng có đôi khi Bánh Bao nhỏ khóc nghiêng trời lệch đất cũng không thể đánh thức được cậu bé.
Hình như có một từ trường nào đó khiến công chúa nhỏ cũng vô cùng thích cậu bé, từ nhỏ nhìn thấy cậu bé đều mỉm cười duỗi tay cho cậu bé bé, cho dù khóc có dữ dội bao nhiêu cậu bé vừa bế đều sẽ nhoẻn miệng cười, hiện ra cái lúm đồng tiền ngọt ngào.
Khi nắm đồ vật công chúa nhỏ còn chưa biết nói chuyện, trên bàn có nhiều thứ như vậy nhưng cô bé cũng không cần gì hết, đến nay cậu bé vẫn còn nhớ bộ dáng công chúa nhỏ nắm cái khấu bình an mà bà nội để lại cho mình không buông, đứng còn chưa vững giang tay nhào về phía cậu bé …
Vật đổi sao dời, hơn mười năm qua đi, thời gian trôi đến cái ngày công chúa nhỏ thi đỗ đại học đó, Trụ Tử xin nghỉ đến bên ngoài trường thi đợi cô bé, công chúa nhỏ sắp mười tám tuổi từ trường thi đi ra, ánh mắt khi nhìn thấy cậu bé đợi ở bên ngoài đó chồng lên ánh mắt nhìn cậu bé khi nắm đồ vật lúc tròn một tuổi, ngay cả độ cong của cái lúm đồng tiền cũng không hề sai. Công chúa nhỏ đã hơn một mét sáu sải bước đi về phía cậu bé, vẫn giống như như khi đầy một tuổi, bên ngoài đông người như vậy đang đợi cô bé nhưng cô bé cũng không hề nghĩ ngợi mà lao vào lòng cậu bé nói “anh ơi, em thi rất tốt, em cảm thấy nói không chừng em cũng có thể vào đại
học thủ đô giống như các anh”
Khi ấy Trụ Tử còn vui vẻ hơn cả tự mình thi đỗ đại học thủ đô, cậu bé xoa đầu công chúa nhỏ, đáp: “Bánh Trôi nhỏ nhà chúng ta rất giỏi”
Nếu như công chúa nhỏ có cái đuôi nhỏ khi ấy chắc hẳn sẽ vểnh lên, cái lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào như đựng mật ong: “Các anh nhà chúng ta đều giỏi như vậy, em không thể kéo chân được.
Đến ngày có giấy báo chính thức của đại học thủ đô, cả nhà đều vui mừng còn công chúa nhỏ lại lén khóc.
960 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận