Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 496: Quây quần

Nhà chính rất rộng rãi cũng rất thoáng gió, ngược lại không cần lo lắng đến chuyện đốt bếp lò sẽ dẫn ngộ độc
khí carbon monoxide, nhưng Tô Tiếu Tiếu vẫn nhắc nhở một câu: “Bác cả, buổi tối nhớ dập than lửa rồi hãy ngủ, bằng không nồng độ carbon monoxide quá cao sẽ gây nguy hiểm.
Hàn Tùng Bách thấy cháu dâu quan tâm mình hiển nhiên cũng vui vẻ, gật đầu: “Bác biết rồi, cháu yên tâm”
Ông ta rót trà cho mọi người, gọi đám trẻ tới ăn đồ: “Trước uống miếng trà cho ấm người, mấy đứa nhỏ không
cần khách sáo, thích ăn gì thì cứ tự lấy.
Tô Tiếu Tiếu không nói gì nên đám trẻ cũng sẽ không lộn xộn, Hàn Thành thả Bánh Đậu nhỏ xuống, giới thiệu:
“Đây là con trai thứ hai của cháu, Bánh Đậu nhỏ”
Cơm Nắm cõng Bánh Bao nhỏ, còn Trụ Tử cõng em gái đều ngoan ngoãn đứng đợi Hàn Thành giới thiệu, sau khi
Hàn Thành chỉ vào đám trẻ lần lượt giới thiệu xong, đám trẻ đồng thanh hô một tiếng: “Cháu chào ông cả ạ.
Hàn Tùng Bách nhìn những đứa trẻ ngoan này, kích động đến mức ngay cả nói cũng không tròn câu: “Tốt tốt tốt, đều là trẻ ngoan, chào các cháu, chào các cháu, con của Hồng Đồ cũng lớn như vậy rồi sao?” Tô Tiếu Tiếu đáp: “Trụ Tử hơn Cơm Nắm một tuổi, qua năm thêm tuổi mụ là mười hai rồi ạ. Hàn Tùng Bách nhìn cậu bé với vẻ hiền từ: “Thời gian thật nhanh, năm đó khi ông đi, cha các cháu vẫn mới là
một thiếu niên choai choai thôi, còn chưa cao bằng ông nữa, bây giờ con cái của bọn họ đều lớn như vậy rồi,
ngồi đi ngồi đi, đều ngồi xuống nói chuyện”
Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành ôm em trai em gái xuống, Cơm Nắm và Trụ Tử mỗi người ôm một đứa trên chân, tất
cả mọi người đều ngồi quanh bếp than uống trà cho ấm người.
Hàn Tùng Bách thấy đám trẻ đều không lấy đồ ăn vặt trên bàn, mới đứng dậy cầm một ít chia đến tay đám trẻ:
“Mấy thứ này đều là ông mang về từ nước ngoài, các cháu mau thử đi.”
Đám trẻ đều không nhận mà nhìn về phía Tô Tiếu Tiếu theo bản năng.
Tô Tiếu Tiếu đáp với giọng dịu dàng: “Mau cảm ơn ông cả, cầm ăn thử đi”
Bàn tay thịt của Bánh Bao nhỏ nhanh nhất, sau khi nhận chỉ để lại một viên kẹo trong tay, rồi nhét toàn bộ
những thứ khác vào trong cặp sách gà con của anh nhỏ, sau đó thành thạo bóc vỏ kẹo, nhìn “kẹo” đen sì sì lộ ra,
cho dù là nhóc phàm ăn không kén chọn đồ ăn như cậu bé cũng không nhịn được mà chun mũi ghét bỏ: “Mẹ ơi, cái thứ đen sì này rất giống phân trâu ở nhà bà ngoại, đây không phải phân trâu đấy chứ?” Tô Tiếu Tiếu cười nắc nẻ, cầm một viên kẹo bóc vỏ rồi bỏ vào mồm, chất lượng chocolate không tệ, vào miệng là tan mà không hề dính, cô thuận tay bóc thêm một cái đưa cho Hàn Thành ăn theo bản năng, Hàn Thành không
thèm nhìn mà há miệng ăn cái trên tay cô, gật đầu bảo: “Thứ này là chocolate, trong ngọt mang theo chút đắng, vị rất đặc biệt. “Ố…” Bánh Bao nhỏ nhìn thấy cha mẹ ăn “phân trâu” cũng không nghĩ ngợi nữa mà nhét thẳng vào mồm, sau khi
ngậm tan rồi đôi mắt “ting” một cái sáng ngời: “Oa, phân trâu này ngon quá trời, ngọt ngào lại trơn trơn, đây là
kẹo hoa quả ngon nhất mà con từng ăn, còn ngon hơn cả kẹo sữa con thỏ trắng!”
Nói xong cậu bé lại lấy một viên trên tay Cơm Nắm bóc vỏ đưa đến bên miệng anh hai: “Anh hai, anh cũng mau
thử phân trâu đi, ngon lắm đó.
Tô Tiếu Tiếu không nhịn được mà cười, xoa đầu đứa trẻ: “Đây là chocolate, không phải phân trâu”
Cơm Nắm cũng thử rồi gật đầu: “Quả thật rất ngon.
Trụ Tử nhỏ lột vỏ kẹo đưa cho em gái ăn, em gái cũng rất thích.
Tô Tiếu Tiếu biết không có bạn nhỏ nào không thích ăn chocolate.
Hàn Tùng Bách không chuẩn bị quà cho đám trẻ mà cho mỗi đứa trẻ một bao lì xì gặp mặt, một viên kẹo
chocolate đã chinh phục trái tim của lũ trẻ, kéo gần khoảng cách đôi bên, bọn trẻ vui vẻ nhận lì xì, lớn tiếng cảm
ơn ông cả.
Hàn Tùng Bách đã nhiều năm rồi chưa từng vui vẻ như thế, Cơm Nắm và Bánh Bao nhỏ đều là những tuyển thủ không ngại giao tiếp xã hội, vô cùng hoạt bát sáng sủa, chỉ cần bọn trẻ bằng lòng thì có thể nói chuyện với bạn
cả ngày, trời nam đất bắc cái gì cũng có thể nhắc đến.
Lũ trẻ nói chuyện với Hàn Tùng Bách, Hàn Thành cũng không chêm lời vào mà dẫn Tô Tiếu Tiếu đi tham quan
nhà.
Khi bước vào tam tiến, phong cách thiết kế khác với nhị tiến, bắt đầu từ nơi này trở đi đã là kiến trúc tiêu chuẩn của tứ hợp viện, tuy thiếu mấy thứ đảm đương vẻ ngoài như đình thủy tạ, cầu Phong Vũ này nhưng diện tích
trong sân vẫn rất rộng như cũ, hồ giả sơn và tượng điêu khắc được dựng ở bên tay phải, xung quanh là một vòng
tường bình phong, trông vô cùng khí phách.
Tô Tiếu Tiếu nhìn xung quanh, không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi Hàn Thành: “Hàn Thành, anh đoán xem rốt
cuộc vàng giấu ở đâu?”
“Dưới cầu Phong Vũ. Hàn Thành dường như buột miệng cho một đáp án.
1014 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận