Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 340: Mua sắm

Phần lớn hàng cung ứng cho thị trấn nhỏ và huyện nhỏ không được làm đẹp như vậy, mà thứ này cũng quá nặng,
Tô Tiếu Tiếu đề nghị mua một ít khiến đám trẻ đều mừng muốn xỉu.
Chủ yếu bọn họ vẫn sẽ chọn bổ sung mấy thực phẩm cần thiết như sữa bột, sữa mạch nha, kẹo sữa, Hàn Thành
đổi được không ít phiếu với người ta, bên hợp tác xã tiêu thụ ở thị trấn bộ đội thường sẽ bán hết hàng, cho nên
mấy thứ này bọn họ đều sẽ cố hết sức mua đủ khi tới.
Mặt khác chính là mấy thứ như kẹo năm mới, bánh quy, giấy đỏ… xưởng lương thực phụ thành phố có cung ứng
một vài thực phẩm đón năm mới mà thị trấn nhỏ không có như hoa quả khô, mỗi loại chỉ bán có một ít, bây giờ mấy thứ như thịt bọn họ cũng không cần khách sáo với lão Hồ, cứ trực tiếp kêu anh ta để đủ là được. Dù sao những thứ ngoài định mức ra cũng chỉ có thể tới chợ đen bổ sung.
Mua xong một chuyến này, cả gia đình đã vô cùng mệt mỏi, mấy đứa trẻ nằm ườn trên xe không muốn động
đây.
Hai vợ chồng thay tã cho đôi long phụng thai, Bánh Bao nhỏ đã đói đến la hét, bây giờ đứa trẻ đói đã không còn
khóc nữa mà chỉ kêu oa oa thu hút sự chú ý của mọi người.
Tô Tiếu Tiếu dùng bình giữ nhiệt đựng cháo bột, kêu Hàn Thành ở bên ngoài cho Bánh Bao nhỏ ăn, các anh trai
ăn một ít bánh nướng và trứng gà đã chuẩn bị sẵn từ trước để lấp bụng.
Từ sau khi Bánh Bao nhỏ uống các loại canh và nếm đủ loại lương thực phụ xong, món và cậu bé thích nhất chính là lòng đỏ trứng gà, bí đỏ và khoai lang, cháo bột đơn thuần cậu bé đã vô cùng chén ghét, trong cháo của cậu bé phải thêm bí đỏ, khoai lang hoặc là lòng đỏ trứng gà nghiền nát ra thì cậu bé mới chịu ăn ngon, nếu
không phải thật sự không có gì ăn thì cậu bé sẽ không ăn cháo bột trắng.
Các anh biết cậu bé thích ăn lòng đỏ trứng gà nhất, đều bằng lòng cống hiến lòng đỏ trứng gà của mình cho cậu bé ăn, Tô Tiếu Tiếu nói bất cứ thứ gì đều không thể trực tiếp cho cậu bé ăn mà phải ăn cùng với cháo bột mới được, bằng không sẽ làm cậu bé nghẹn. Cho nên cho dù Bánh Bao nhỏ có thèm thuồng đến đâu, các anh cũng sẽ không cho cậu bé ăn lung tung, món chưa từng cho ăn nhất định sẽ hỏi Tô Tiếu Tiếu trước. “Các con ăn của mình đi, Cơm Nắm bóc một quả khác đưa lòng trắng cho cha ăn, lòng đỏ bỏ vào bát cháo bột
của Bánh Bao nhỏ để em ăn
Chưa cai sữa đã ra ngoài đúng là không tốt, Tô Tiếu Tiếu đã bắt đầu căng sữa, sau khi dặn dò xong mới đóng cửa
xe lại,
ở trong góc cho Bánh Trôi nhỏ ăn.
Đôi long phụng thai ăn no trực tiếp nằm trong xe ngủ, Tô Tiếu Tiếu kêu Hàn Thành dẫn các con đi tới tiệm cơm
quốc
doanh ăn trưa, còn cô ở trên xe trông đôi long phụng thai ngủ, cứ gói một phần hoành thánh hoặc là sủi
cảo về cho cô là được.
Sau khi ăn no và nghỉ ngơi, buổi chiều đi tới trung tâm thương mại quốc doanh dùng phiếu vải. Lý Ngọc Phụng không ở đây, có mua vải cũng không may được quần áo, giày mà lần trước bà ấy làm cũng hơi to một chút nên Tô Tiếu Tiếu dứt khoát mua cho mỗi đứa trẻ một đôi giày mới. Có được giày mới cũng không phải điều khiến tụi
trẻ vui nhất, bởi vì Hàn Thành không biết đã đổi được từ đâu một phiếu máy thu thanh, mua một cái máy thu
thanh cho tụi nhỏ!
Điều này có nghĩa tụi trẻ đã có một trò giải trí mới, mỗi ngày có thể nghe thời sự và nghe phát thanh, còn có thể nghe chuyện xưa, có thể không vui được sao?
Ba đứa trẻ ôm máy thu thanh to không nỡ buông tay, lao nhao hỏi Hàn Thành dùng thế nào.
“Bây giờ chưa dùng được, phải đợi về nhà cắm điện vào mới có thể dùng” Hàn Thành có cất giữ một ít băng
tiếng Anh, về nhà tìm nghe cũng có thể cho tụi trẻ làm quen với ngữ cảm tiếng anh từ trước.
Không thể
dùng ngay lập tức khiến đám trẻ tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối.
Lộ trình cuối cùng là chợ đen.
Đồ ở chợ đen không biết đã nhiều hơn lần trước tới bao nhiêu, ngay cả Hàn Thành cũng bảo: “Dựa theo xu thế
này, không đến ba năm phương thức cung cấp hiện tại chắc hẳn sẽ bị xóa bỏ”
Hình thái thị trường mãi mãi cung không đủ cầu, ngay cả sinh hoạt cơ bản của mọi người còn không thể thỏa
mãn được sẽ không thể tồn tại lâu dài.
Tô Tiếu Tiếu không thể không phục tính dự đoán của Hàn Thành, đúng là ba năm sau loại kinh tế kế hoạch trước
mắt này sẽ bắt đầu từng bước rời khỏi sân khấu lịch sử.
Bọn họ tích đủ củi gạo, dầu, muối, tương, dấm, trà trong một lần, cùng các loại nguyên liệu và gia vị, các loại thịt
không cần phiếu, trong nhà không có từ cô và cây mã đề nên cũng mua một ít. Sự hào phóng của cô và chú khiến Tiểu Bảo và Đại Bảo đều líu lưỡi, Cơm Nắm và Bánh Đậu đã thấy quen rồi, một
năm trong nhà cũng chỉ tích mấy lần hàng, mỗi lần tích hàng đều mua như vậy.1001 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận