Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 435: Bàn tán

“Bí thư Tô có ý gì? Khôi phục kỳ thi đại học? Chính là ý có thể thi đại học sao?”
“Đợi đã, bí thư Tô nói Tô Tiếu Tiếu muốn tham gia thi đại học? Nếu tôi nhớ không lầm thì cô ta đã sắp ba mươi
rồi thì phải? Không đúng, lớn tuổi như vậy, con cũng đẻ hai đứa rồi còn tham gia thi đại học á?” “Đúng đó, trước không nói đến vấn đề có thi đỗ hay không mà cho dù có thi đỗ sẽ đi học chung với một đám trẻ không lớn hơn Tiểu Bảo và Đại Bảo bao nhiêu sao? Ôi trời, cũng không sợ người ta chê cười à? “Cũng không thể nói như vậy được, tôi nhớ Tiếu Tiếu đi học sớm, năm nay cùng lắm cũng chỉ hai mươi bảy hai
mươi tám thôi”
“Hai bảy hai tám có gì khác gì với ba mươi sao? Nhà ai người đã hai bảy hai tám rồi còn đi học nữa? Theo tôi thấy thì cô ta chỉ bị ám ảnh thôi, cô ta đi đến trường thì ở nhà ai chăm con? Năm đó cô ta vì đi học đã kéo dài đến hai mươi mấy không chịu gả cho người ta, còn vì gả cho thanh niên trí thức mà nhảy xuống giếng, có nhớ không?”
“Nhớ, chuyện lớn như vậy làm sao có thể không nhớ được, nhưng người ta vẫn mệnh tốt, sau này còn không
phải đã gả cho chủ nhiệm Hàn, sinh được đôi long phụng thai hay sao, nói không chừng thật sự để cô ta thi đỗ
đại học đó”
“Nằm mơ đi bà, tôi thật sự không tin một người đã bỏ sách vở mười năm, cũng đã làm mẹ rồi còn có thể thi qua
một đám trẻ ngày nào cũng đi học.

Những bà thím ăn no rửng mỡ này xưa nay đều nhìn sai trọng điểm, coi chuyện chính thành tin đồn mà nói, từ
sáng đến tối niềm vui lớn nhất chính là tập trung lại với nhau nói chuyện thị phi liên thiên, chuyện tốt như vậy đến miệng bọn họ đều bị biến tấu.
Tiểu Bảo vừa vặn tan học đi ngang qua nghe được mấy bà cô này nói thị phi về cô mình, cậu bé tức giận muốn
nhặt ngô đánh bọn họ một trận.
Nhưng bây giờ cậu bé đã là một đứa trẻ lớn vừa có giáo dục vừa hiểu chuyện, sẽ không thèm so đo với mấy
người đàn bà vô tri này, cậu bé đeo cặp sách chạy bịch bịch bịch về nhà, vào cửa đã gọi một tiếng “bà nội, chọc Bé Út một lúc rồi bỏ cặp sách lập tức bắt đầu học hành.
Hôm nay Lý Ngọc Phụng ở nhà chăm Bé Út, nghe được phát thanh cũng ngây người rất lâu, đôi mắt đỏ hoe lánh
qua một bên không để Bé Út nhìn thấy, con gái đã nói trong thư chỉ cần khôi phục kỳ thi đại học thì cô sẽ tham gia thi đại học, lên được đại học rồi, bà ấy cũng thấy xót xa thay cho con gái, nhưng cũng mừng cho con, tuy rằng đợi mười năm nhưng cuối cùng vẫn đợi được, không phải sao?
“Sao hôm nay Tiểu Bảo lại chăm chỉ như vậy?” Bình thường buổi trưa Tiểu Bảo sẽ không học, bài tập về nhà thường làm xong trong lúc lên lớp, buổi trưa về nhà hoặc là đi đào giun cho gà ăn, hoặc là chơi với Bé Út, cùng
lắm cũng chỉ luyện chữ vẽ tranh hoặc là viết thư cho cô, Cơm Nắm và thầy Dương, hôm nay hiếm khi thấy cậu bé lật sách giáo khoa vào giờ này.
Tiểu Bảo nhỏ cũng không giấu gì: “Bà ơi mắt bà đỏ lên rồi kìa, chắc chắn cũng nghe được phát thanh nói khôi
phục kỳ thi đại học đúng không, cô và đám người thầy Dương vẫn luôn nói phải cố gắng học hành, luôn chuẩn bị bất cứ lúc nào. Trước đây cháu không biết tại sao phải cố gắng học và chuẩn bị cái gì, chuẩn bị tốt có thể làm được gì, nhưng bây giờ cháu hiểu rồi, cháu muốn giống như cô, cố gắng đi học, tương lai học chung đại học với
Cơm Nắm, Trụ Tử và Cá Nhỏ. Nói không chừng sau này chúng ta còn có cơ hội cùng học chung một trường, bà nói có đúng không bà nội”
Cùng nhau học, cùng nhau chơi với đám người Cơm Nắm, Trụ Tử và Cá Nhỏ là nguyện vọng từ nhỏ đến lớn của Tiểu Bảo, bây giờ cậu bé thật sự đã nhìn thấy hy vọng rồi.
Lý Ngọc Phụng gật đầu: “Tiểu Bảo nói đúng, bà nội ủng hộ cháu, cố gắng đi học cố gắng thi đỗ đại học, sau này
có cơ hội học chung đại học với Cơm Nắm, Trụ Tử và Cá Nhỏ!
Thật ra Tiểu Bảo còn muốn nói với bà nội chuyện những người kia liên thiên nữa, nhưng nghĩ lại vẫn bỏ đi, người cần cố gắng thi đỗ đại học sẽ không so đo với bọn họ làm gì.
Phát thanh mới phát chưa được bao lâu, vậy mà trước cửa nhà Tô Tiếu Tiếu lại chèn kín người, có cả giáo viên
trường học ngày trước, có cả đồng chí ở bộ phận tuyên truyền, có cả nhân viên của hợp tác xã tiêu thụ, còn có cả một vài người từ bên ngoài không biết là ai, đang xôn xao tập trung trước cửa, còn náo nhiệt hơn cả chợ:
“Đồng chí Tô, chúng tôi cầu xin cô, có thể dạy chúng tôi cùng học được không?”
Tô Tiếu Tiếu cạn lời, cô cũng không mở lớp dạy người lớn, sao dẫn bọn họ cùng nhau học được?
1005 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận