Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 544: Tò mò

Người đàn bà trừng mắt nhìn anh ta, chà xát tay: “Được rồi, trong lòng chị tự biết mà, chị quen anh ấy còn sớm
hơn em đấy, nếu không phải năm đó chị về quê vào đội thì giờ con của hai bọn chị đã lớn tướng rồi, có liên quan
gì đến anh rể trước của em sao? Còn thêm đứa con ghẻ Điềm Điềm đó nữa chứ, cũng không cần… bỏ đi bỏ đi, không nói nữa, đi vào ăn chút gì rồi mau bàn chuyện chính.
Bánh Bao nhỏ “ngốc nghếch” nghe một lèo, vốn cũng không để ý cho lắm nhưng nghe thấy bọn họ nhắc đến
tên của “Điềm Điềm, đứa trẻ mới dỏng lỗ tai lên nghiêm túc nghe bàn tán, nhìn thấy bọn họ đi vào trong nhà,
Bánh Bao nhỏ mới bĩu môi nói: “Không lễ phép, không trả lời câu hỏi của mình thì thôi còn không nói cảm ơn với
mình!”
Trụ Tử cõng Bánh Trôi nhỏ đã ăn xong bánh trôi nhân mè trở về, từ xa đã nhìn thấy Bánh Bao nhỏ đứng ở cửa đón gió: “Bánh Bao nhỏ, trời lạnh như vậy em còn ở đây đợi sao? Cũng không sợ lạnh cóng à, mau vào phòng đi
Bánh Bao nhỏ nhìn chằm chằm vào cặp lồng nhỏ trong tay Trụ Tử nhỏ, đôi mắt to ting một cái sáng ngời: “Bánh trôi nhỏ của em về rồi!”
Bánh Trôi nhỏ đã ăn uống no nê tì cằm lên vai Trụ Tử nhỏ, trên cái đầu nhỏ treo hai bím tóc xiên vẹo, hiện ra cái
lúm đồng tiền bảo: “Anh tư, Bánh Trôi nhỏ của anh ở đây này”
Bánh Bao nhỏ bật cười ha ha, nhận cặp lồng trong tay Trụ Tử nhỏ: “Bánh Trôi nhỏ mang bánh trôi nhỏ về cho
anh nhất định sẽ rất ngon, đúng rồi anh Trụ Tử ơi, con ghẻ và đồ vô dụng có nghĩa gì thế ạ?”
Trụ Tử nhỏ sững sờ, nhéo lỗ tai của Bánh Bao nhỏ: “Ai nói với em những lời này?”
Bánh Bao lắc đầu: “Không phải em mà là hai chú dì rất không có lễ phép kia cơ, bọn họ còn nhắc đến Điềm Điềm
và nhà nữa”
Trụ Tử nhỏ chợt nổi lên suy nghĩ: “Bọn họ đang ở đâu?”
Bánh Bao nhỏ chỉ vào trong nhà: “Ở trong đó đó.
Trụ Tử dắt Bánh Bao nhỏ: “Đi, chúng ta vào trong xem, lát nữa em cũng đừng nói gì cả cứ vùi đầu ăn bánh trôi là
được”
Sự lo lắng của Trụ Tử nhỏ quả thật dư thừa vì khi Bánh Bao nhỏ bận ăn đồ mới không có thời gian nói chuyện
đâu.
Vốn dĩ Tô Tiếu Tiếu từng nói không bán cho ai ngoài khách đã đặt hàng, càng không làm bữa sáng, nhưng Bạch
Lan và chú lão Dương dậy sớm lại gói thêm vài cái sủi cảo dự phòng, Bánh Bao nhỏ đón khách vào có thêm vài người cũng không sao.
Khi ba đứa trẻ vào nhà, hai người đó đang ăn sủi cảo.
Trụ Tử nhỏ thầm quan sát một chút, bà dì không lễ phép trong miệng Bánh Bao nhỏ đó lớn lên rất khá, khoảng
chừng hai lăm hai sáu tuổi, dáng cao gầy, làn da trắng trẻo, ăn mặc cũng rất thời thượng, còn ông chú thoạt nhìn trẻ hơn một hai tuổi đó, nhã nhặn giống như một người đọc sách.
Nhưng rất đáng tiếc, bọn họ dường như bị “trang trí” trong tiệm làm cho kinh ngạc, hoặc là nhìn xung quanh bàn
luận về một vài tranh treo tường đó, hoặc là vùi đầu ăn đồ, khen đồ ăn ngon, suốt toàn bộ quá trình không nhắc
thêm một câu nào liên quan đến chuyện nhà Điềm Điềm.
Thẳng đến khi bọn họ ăn xong và thanh toán rồi rời đi, Trụ Tử nhỏ mới hỏi Bánh Bao nhỏ: “Bánh Bao nhỏ còn
nhớ vừa rồi nghe được lời bọn họ đã nói không?” Bánh Bao nhỏ ợ một cái, cái đầu nhỏ lúc lắc, một lúc sau mới gật đầu: “Nhớ ạ!”
Trụ Tử nhỏ cũng không vội hỏi mà nắm tay Bánh Bao nhỏ: “Chúng ta về nhà trước, lát nữa em nói lại hai năm rõ
mười không sót một chữ nghe được cho mẹ, có thể làm được không?”
Thao tác này đối với Bánh Bao nhỏ mà nói chính là một kỹ năng mới, cậu bé chưa bao giờ từng thử qua. Đầu của
Bánh Bao nhỏ lại lúc lắc, nhắm mắt nghĩ ngợi một chút cuối cùng mở mắt ra, gật mạnh đầu: “Có thể!” Trụ Tử nhỏ một tay dắt Bánh Trôi nhỏ, một tay dắt Bánh Bao nhỏ: “Dì Lan, chú Dương, bọn cháu có việc về nhà
trước
ạ.
Tô Tiếu Tiếu vừa mới dậy không lâu, vừa rồi đã ăn bữa sáng mà Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ mang về. Trụ Tử dắt hai đứa út mệt mỏi đi tới trước mặt cô: “Dì, vừa rồi mẹ của Điềm Điềm và một người đàn ông tới tiệm
chúng ta ăn sáng, Bánh Bao nhỏ nghe thấy bọn họ nói chuyện về nhà cửa nên cháu kêu em ấy nói lại với dì” Tô Tiếu Tiếu duỗi tay dắt Bánh Bao nhỏ tới: “Vậy Bánh Bao nhỏ nghe được gì nào? Còn nhớ không?”
Trụ Tử bảo: “Vừa rồi không phải Bánh Bao nhỏ nói với anh nhớ không rớt chữ nào sao? Bọn họ nói thế nào thì
em không cần quan tâm ý nghĩa cứ thuật lại là được.
Bánh Bao nhỏ nghiêng đầu hỏi: “Nhưng mà thuật lại là gì cơ ạ?”
Trụ Tử: “…”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Chính là con học lại lời mà bọn họ đã nói cho mẹ nghe một lần đó”
1042 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận