Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 185. Vịt muối

Chương 185: Vịt muối
“Được rồi, nhưng trước năm rưỡi tôi phải về nhà nấu cơm cho các con nữa.” Tô Tiếu Tiếu đáp.
“Không thành vấn đề, một bảng tin chỉ cần một buổi chiều là đủ rồi.” Từ Đạt Mộc thầm nghĩ, việc mà Lý Mẫn có thể làm xong trong một buổi chiều thì Tô Tiếu Tiếu không có lý do gì không hoàn thành được: “Chiều ngày mai lại đổi một cái khác nữa, tôi cầm phương án thiết kế này về in thêm vài bản, để những đồng chí khác trong tổ xếp hai người một đội đi ra ngoài làm việc, tranh thủ trong vòng một tuần đổi xong toàn bộ quân khu, hoàn thành vượt mức quy định nhiệm vụ mà tổ chức giao chúng ta!”
Cũng chẳng trách Từ Đạt Mộc lại hưng phấn như vậy, bình thường làm xong phương án, phía bên anh ta đều cảm thấy rất gò ép, đệ lên trên rồi lại phải thay đổi thêm vài lần, cứ vậy là mấy ngày trôi qua, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của anh ta, anh ta có thể lập tức bắt đầu làm với bản này của Tô Tiếu Tiếu ngay!
Từ Đạt Mộc vừa mới mang tranh thiết kế rời đi trong sự vui vẻ, thì đám trẻ cũng về đến nhà, lúc này Tô Tiếu Tiếu mới bắt đầu chuẩn bị cơm trưa hôm nay.
Đám trẻ bỏ cặp sách xuống, Trụ Tử tự giác đi dọn sân, còn Cơm Nắm dẫn Bánh Đậu nhỏ đi tưới rau. Bánh Đậu nhỏ cũng không làm loạn mà chỉ yên tĩnh nhìn anh trai tưới nước, thi thoảng ngồi xổm xuống chọc.
Bây giờ buổi trưa rất thiếu thời gian nên chỉ có thể làm ít món đơn giản, sáng nay không đi chợ mua đồ ăn, Tô Tiếu Tiếu ngâm vịt muối tích từ đợt trước cho nhạt một chút, thái thành miếng nhỏ thêm gừng thái sợi và vài giọt rượu trắng vào ninh trên bếp lửa. Sau mười mấy phút mới bỏ thêm rau cải khô vừa rồi đã bỏ vào ngâm sẵn, đợi đến sau khi cơm hấp chín, món vịt muối rau khô hầm cũng có thể ra khỏi nồi.
Vị của vịt muối thật sự rất tuyệt vời, đám trẻ vốn đã đói bụng cồn cào, đều không ở trong sân chơi nữa mà vây tới trước mặt bếp lò, đợi vịt muối ra khỏi nồi.
Cơm Nắm nhỏ không ngừng dùng tay quạt mùi hương bay tới trước mũi: “Mẹ ơi món vịt muối này chín chưa ạ? Con thật sự đói quá rồi!”
Ngay cả Tô Tiếu Tiếu cũng không ngừng nuốt nước miếng, nhìn thấy mấy đứa trẻ gào khóc đòi ăn, cô cười với vẻ bất đắc dĩ: “Được rồi được rồi, đợi cha về nhà là có thể ăn cơm, các con đi rửa tay với lau bàn trước đi.”
“Tuân lệnh mẹ!” Cơm Nắm nhỏ chào kiểu quân đội rồi kéo em trai đi ra ngoài.
Hàn Thành lại đúng giờ cơm trở về, hít mũi: “Hôm nay là vịt muối à?”
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Mũi anh sắp thính như mũi Cơm Nắm rồi đấy.”
Hàn Thành nói: “Thơm thật.”
Tô Tiếu Tiếu đẩy anh tiến lên: “Đi rửa tay ăn cơm đi, đúng rồi, buổi chiều em phải ra ngoài đổi nội dung trên bảng đen, nói là năm rưỡi có thể về nhưng em cũng không chắc phải tốn bao nhiêu thời gian nữa, anh nhớ về sớm một chút trông hai đứa lớn.”
Hàn Thành nghĩ ngợi một chút: “Nghe Trần Ái Dân nói hôm nay nhà ăn có thịt kho tàu một tháng nấu một lần, buổi tối đừng nấu cơm, anh mua ở nhà ăn về cho.”
Có thịt kho tàu hiển nhiên Tô Tiếu Tiếu đồng ý, cũng đã vài ngày không ăn được thịt heo rồi.
“Được, vậy anh mua từ nhà ăn về đi, buổi tối không nấu nữa.”
Mùi thơm của món vịt muối hầm rau cải khô lại nhận được đánh giá năm sao của cả gia đình, ngay cả nước canh cũng không thừa lại chút nào.
Tô Tiếu Tiếu bắt đầu có hơi phiền muộn, cái gì gọi là trẻ con choai choai ăn hơn người già, trong nhà đứa trẻ lớn nhất chỉ mới sáu tuổi, nếu như là mười sáu tuổi phải làm bao nhiêu đồ ăn mới đủ ăn đây?
Hai giờ chiều, người đi làm thì đi làm, người đi học cũng đi học, chỉ có Bánh Đậu nhỏ còn đang ngủ khò khò, có một đồng nghiệp nam lái xe tới nhà đón Tô Tiếu Tiếu.
Đồng nghiệp nam tên là Tiểu Trương, hơn hai mươi tuổi, là một thanh niên trẻ cắt đầu đinh trông rất có tinh thần, nhìn có vẻ rất có năng lực, chỉ là ánh mắt nhìn Tô Tiếu Tiếu không được thân thiện cho lắm.
“Chào đồng chí Tô, tôi tên là Tiểu Trương, đội trưởng Từ kêu tôi tới đây phụ trách bảng tin chiều hôm nay với cô.”
Tô Tiếu Tiếu: “Tôi biết rồi, tôi gọi con tôi dậy đi cùng anh.”
Sáng nay Bánh Đậu nhỏ dậy quá sớm nên bây giờ vẫn còn đang ngủ trưa.
Tiểu Trương gật đầu với vẻ mặt không cảm xúc: “Được, vậy tôi ở bên ngoài xe đợi cô.”
Sau năm phút, Tô Tiếu Tiếu bế Bánh Đậu nửa tỉnh nửa mê trong lòng, buổi chiều bận rộn lại sắp bắt đầu.
Khi Tiểu Trương lái xe đằng trước cứ thi thoảng lại liếc mắt nhìn Tô Tiếu Tiếu qua gương chiếu hậu, số lần nhiều nên hiển nhiên Tô Tiếu Tiếu cũng phát hiện ra.
Cô đối diện với ánh mắt của cậu ta trong gương chiếu hậu: “Đồng chí Tiểu Trương, nếu thật sự có chuyện vậy đừng ngại nói thẳng với tôi.”
Tiểu Trương sững sờ rồi lắc đầu: “Không có gì.”
Tô Tiếu Tiếu không có thói quen nhiệt tình lấy lòng người ta, nếu người ta đã có thái độ lạnh nhạt vậy cô cứ làm thinh là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận