Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 361: Ngủ chung

Cá Nhỏ duỗi hai tay về phía Bánh Đậu nhỏ: “Bánh Đậu nhỏ tới để anh Cá Nhỏ ôm nào, anh ôm em ngủ!”
Bánh Đậu nhỏ ôm cổ mẹ lắc đầu: “Em muốn ngủ với em trai em gái cơ…”
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu con trai, nói với Châu Ngọc Hoa: “Hiếm khi tập trung nhiều bạn nhỏ như vậy, cứ để tụi nó
chen một tí đi
Ba gia đình bọn họ tình cảm tốt, tuổi của năm đứa trẻ lớn đều chỉ chênh một hai tuổi, dáng người chiều cao
đều tương tự, chơi chung được với nhau, tình cảm lại tốt, có bạn thuở nhỏ cùng nhau lớn lên như vậy thật sự vô
cùng hiếm có, đáng để trân trọng mỗi một cơ hội gặp nhau.
Châu Ngọc Hoa nghĩ ngợi: “Giường ở chỗ em đợi Bánh Bao nhỏ lớn hơn một chút sẽ không đủ ngủ, chỗ chị vừa
vặn có thêm rất nhiều giường trống, đợi qua mười lăm tháng giêng chị kêu Tiểu Đỗ chuyển qua đây cho
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu bảo: “Bánh Bao nhỏ ít nhất còn phải một hai năm nữa mới ngủ với các anh được, bình
thường là Cơm Nắm và Bánh Đậu ngủ thôi, cho dù Trụ Tử nhỏ về ngủ vẫn đủ, đợi năm sau lại nói sau.
Cơm Nắm nhỏ hỏi: “Mẹ ơi vậy em gái thì sao? Em ấy không thể ngủ chung với bọn con sao ạ?” Trụ Tử nhỏ đáp: “Em gái là con gái, đương nhiên không thể ngủ cùng bé trai được rồi. Tô Tiếu Tiếu gật đầu đáp: “Trụ Tử nhỏ nói đúng đấy, đợi em gái lớn hơn một chút cho con bé ngủ một mình một
phòng, căn phòng đối diện đó lớn, đến khi đó sửa thành hai phòng để bà ngoại và mọi người tới cũng có thể ở.
“Được rồi, dù sao cần giường thì cứ tới chỗ chị chuyển, tuyệt đối đừng lãng phí tiền đi mua. Châu Ngọc Hoa vỗ vào mông con trai: “Tối nay con cẩn thận chút, đừng đè lên Cơm Nắm nhỏ.
Tiểu tử thối Cá Nhỏ này thích nhất là chơi với đám người Cơm Nắm, từ sáng đến tối không phải muốn làm con trai nuôi của chú Hàn của cậu bé thì chính là muốn ăn cơm mà dì Tô của nó làm, chỉ hận không thể ngày nào cũng ở đây không về, Châu Ngọc Hoa nghiêm túc cân nhắc xem tối nay về nhà có nên cùng Triệu Tiên Phong sinh thêm một em gái ngọt ngào mềm mại như Bánh Trôi nhỏ hay không, bớt cho nhìn Cá Nhỏ mà buồn bực. Nhã Lệ thì không sao cả, Tô Tiếu Tiếu giống như người mẹ thứ hai của Trụ Tử nhỏ, có thể nói không có bọn họ
thì không có Trụ Tử của ngày hôm nay, theo quan điểm của cô ấy thì Trụ Tử và bọn họ thân nhau cũng điều là
hiển
nhiên.
Ngày nghỉ mùng bốn của Hàn Thành điều chỉnh đến mười lăm tháng giêng, vì ngày mai Đại Bảo và Tiểu Bảo phải
về đi học nên anh muốn xin nghỉ ở nhà chơi với bọn trẻ một ngày.
Hình ghép của Bánh Đậu nhỏ bị em trai xé hỏng, Hàn Thành và Cơm Nắm nhỏ đều làm một cái mới cho cậu bé,
lần này anh dùng giấy bìa cứng hơn một chút để làm, cho dù cho Bánh Bao nhỏ chơi cũng không xé hỏng được,
nhưng Bánh Bao nhỏ thèm ăn nên thứ gì cũng thích nhét vào trong miệng, Tô Tiếu Tiếu kêu Bánh Đậu nhỏ đừng cho em chơi nữa.
Bánh Đậu nhỏ cất hình ghép quý giá mà cha và anh hai làm cho mình vào trong cặp sách gà con, không cho em
chơi nữa.
Đại Bảo và Tiểu Bảo đã quen với cuộc sống ở nhà cô, em trai em gái trong nhà thì khỏi nói, nhưng những bạn nhỏ như Cá Nhỏ, Đôn Đôn, Khỉ Con bọn trẻ cũng rất thích, hoàn toàn không nỡ về nhà. Năm ngoái Tô Tiếu Tiếu đã vội làm xong thiết kế bối cảnh sân khấu đêm hội Nguyên Tiêu, hơn mười giờ sáng
bên bộ phận tuyên truyền phái người tới mời cô đến hiện trường xem một chút, nói là tạm thời xảy ra chút vấn
đê.
Hàn Thành xin nghỉ ở nhà chăm con nên cô đi cùng đồng chí ở bộ phận tuyên truyền.
Đến hiện trường, Tô Tiếu Tiếu không phát hiện ra có vấn đề gì, chỉ thấy bộ trưởng bộ phận tuyên truyền mỉm
cười nhìn cô: “Đồng chí Tô, chúng tôi biết hôm nay chủ nhiệm Hàn xin nghỉ, đặc biệt tìm cái cớ mời cô qua đây,
cô sẽ không để ý chứ?”
Tô Tiếu Tiếu: “…”
Cô để ý, vô cùng để ý, trong nhà còn một đống chuyện đây này, nhưng cũng chỉ có thể hỏi một cách lễ độ: “Bộ trưởng tìm tôi là có chuyện gì?”
Bộ trưởng lại bảo: “Đồng chí Tô, là như vậy, tôi đón tết xong phải điều đến nơi khác, đây là bộ trưởng Khương vừa mới điều từ thủ đô tới đây thay thế tôi, anh ấy nhìn bản thiết kế của cô cảm thấy rất hài lòng, muốn được
gặp cô, cô biết chỗ chúng ta nhiều người nhiều miệng, để bớt cho bọn họ nói lung tung mới phải tìm cái cớ như hy vọng cô có thể hiểu.
vậy,
Tô Tiếu Tiếu hiểu ra, gật đầu với lãnh đạo đeo kính mắt: “Chào bộ trưởng Khương, tôi là Tô Tiếu Tiếu.
Bộ trưởng Khương đẩy cặp kính mắt dày, quan sát Tô Tiếu Tiếu một cách vô cùng lịch thiệp: “Đồng chí Tô Tiếu
Tiếu, chào cô. Sau đó hỏi người bên cạnh: “Không giống, đúng chứ?”
Tiểu Lương lắc đầu:” Không giống”
Tô Tiếu Tiếu chớp mắt, không biết bọn họ đang giở trò bí hiểm gì.
1015 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận