Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 379: Tâm sự

Quà tết của Tô Tiếu Tiếu và đám trẻ tạm thời không mang đi ngay mà dự định đi tới bệnh viện tìm Hàn Thành ăn
cơm trưa trước rồi lại lấy về sau.
Người tiếp khách ở quầy tiếp tân bệnh viện vẫn là cô y tá nhỏ có gương mặt tròn đó, nghe nói bây giờ cô ta và
bác sĩ Trần đã kết làm đối tượng, cũng không biết là thật hay giả.
Tô Tiếu Tiếu chào hỏi cô ta, ba đứa trẻ cũng chào hỏi một cách lễ phép, cô ta lại nhìn theo Tô Tiếu Tiếu tiến vào
mà không chớp mắt lấy một cái.
Thẩm Chiêu Chiêu nhìn ba đứa trẻ mà không chớp mắt, người đi xa rồi cô ta vẫn còn nhìn theo phía sau. Y tá lớn tuổi hơn một chút ở bên cạnh quơ tay trước mặt cô ta: “Nhìn cái gì thế? Hồi hồn đi?
Thẩm Chiêu Chiêu lấy lại bình tĩnh, nói với vẻ ngưỡng mộ: “Vợ chủ nhiệm Hàn cũng đẹp quá đi thôi! Lớn đẹp,
nhỏ cũng đẹp, chị có nhìn thấy không? Dường như chỉ chớp mắt một cái Bánh Đậu nhỏ đã lớn như vậy rồi, còn cũng ưa nhìn nữa chứ.
đứa nào
Lần đầu tiên Thẩm Chiêu Chiêu nhìn thấy Bánh Đậu nhỏ mới chỉ là một cục gạo nếp rất ngại ngùng phải được
mẹ ôm trong lòng, bây giờ đã là bé trai xinh xắn thoải mái trang nhã rồi.
Y tá đó nhìn cô ta với vẻ buồn bực: “Lần nào thấy cũng nói, phục em rồi đấy, em chưa từng thấy đôi long phụng
thai của nhà chủ nhiệm Hàn đâu, đó thật là… ôi, chị cũng muốn ôm về nhà nuôi. Thẩm Chiêu Chiêu chớp mắt nhìn cô ta: “Đúng rồi, chủ nhiệm Hàn và vợ lớn lên đều đẹp như vậy, bây giờ đôi
long phụng thai lớn lên đều rất ưa nhìn, thật muốn đi nhìn thử quá.
Y tá lớn tuổi được mọi người gọi là chị Trần trêu cô ta: “Em và bác sĩ Trần lớn lên không tệ, tranh thủ thời gian
đăng ký kết hôn rồi tự mình sinh một đứa đi, nói không chừng cũng rất đẹp ấy chứ.
Thẩm Chiêu Chiêu đỏ mặt nhìn cô ta: “Còn chưa ra đâu với đâu, ai sinh con cho anh ta chứ, chị Trần, chị đừng
có nói lung tung”
Chị Trần che mặt cười: “Được được, chị nói lung tung được chưa, nếu vẫn chưa ra đâu vào đâu vậy chị có một cô
Trần
vậy.
em gái họ hàng xa cũng không tồi, cũng làm y tá, đợi lần sau con bé tới tìm chị chơi, chị sẽ giới thiệu cho bác sĩ Thẩm Chiêu Chiêu tức giậm chân: “Chị Trần! Chị còn như thế là không xong với em đâu!”
Chị Trần bật cười: “Được rồi được rồi, không nói đùa với em nữa, chị nào có em gái họ hàng xa gì đâu, nhưng chị
nói thật đấy, con người của bác sĩ Trần không tệ, người tốt lại vui tính hài hước, hai đứa các em cũng đến tuổi
rồi, nếu như ở chung không tệ thì tranh thủ thời gian đừng bỏ lỡ, trong bệnh viện chúng ta người có ý với bác sĩ Trần cũng không chỉ có một mình em thôi đâu.
Thẩm Chiêu Chiêu nắm góc áo xoay trái phải, xấu hổ bảo: “Anh ấy nói tết cha mẹ anh ấy sẽ tới, đến khi đó kêu
em đi gặp…” Thẩm Chiêu Chiêu càng nói giọng càng nhỏ đi.
Chị Trần “ôi” một tiếng: “Còn biết xấu hổ cơ à, các em im ỉm làm chuyện lớn, đường chính rộng mở ra đó, còn
chưa ra đâu với đâu là sao?”
Thẩm Chiêu Chiêu cắn môi đáp: “Chị Trần, chị nói xem liệu cha mẹ anh ấy có thích em không? Điều kiện nhà
anh ấy tốt, tổ tiên ba đời đều là người thành phố chân chính, cha mẹ đều đang làm việc ở quân khu, chị gái gả đến nơi cũng tốt, nhưng cha mẹ em đều không còn, còn ở chung với bà nội và chị gái nữa…” Thẩm Chiêu Chiêu vẫn luôn rất lạc quan và hào phóng, cũng chưa bao giờ từng tự ti, mấy thứ như tình yêu này
cái gì cũng tốt chỉ là sẽ khiến người ta lo được lo mất, thường xuyên nghi ngờ cái này nghi ngờ cái kia, một cô gái tốt đẹp cũng sẽ trở nên tự ti trước mặt người mình yêu.
Chị Trần nhấn vào đầu cục gỗ này: “Em đó, một cô gái tốt như vậy ai lấy được đều có phúc hết, bác sĩ Trần biết
rõ hoàn cảnh gia đình em chắc chắn cũng đã nói với người nhà, cha mẹ chịu tới gặp em cũng chứng tỏ không để
ý tới chuyện đó, cả ngày chỉ nghĩ gì đâu?”
Thẩm Chiêu Chiêu bảo: “Cũng… cũng không phải đặc biệt tới gặp em, chỉ là chủ nhiệm Hàn đi tới thủ đô công tác, năm nay anh ấy phải ở lại đây trực ban nên cha mẹ anh ấy tới đón tết mà thôi, thăm em chỉ là thuận tiện. Chị Trần thở dài một hơi, cô gái nhỏ này vẫn còn hơi mơ hồ, tính cách cũng tùy tiện, khi Thẩm Chiêu Chiêu tới, cô ta thậm chí còn nghi ngờ cô gái này có thích hợp làm y tá hay không? Nhưng thật ra không phải. Thẩm Chiêu Chiêu rất mơ hồ về cuộc sống nhưng về phương diện công việc vẫn rất cẩn thận, tấm lòng lại tốt, là loại tốt đối xử với ai cũng xuất phát từ tâm can đó, dù người đàn ông có tốt đến đâu thì cô ta cũng xứng, một cô gái đang yên lành sao gặp phải bác sĩ Trần lại nghi ngờ bản thân, chuyện này thật sự khiến người không biết nên nói sao mới phải.
1023 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận