Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 58. May quần áo

Chương 58: May quần áo
Sách giáo khoa ở thế kỷ hai mươi mốt đi đâu cũng thấy, trên cơ bản tốt nghiệp giữ lại cũng không có tác dụng gì, mà cho dù có thật sự dùng đến thì vẫn có thể tìm được ở hiệu sách bất cứ lúc nào, cho nên về cơ bản mọi người tốt nghiệp xong đều sẽ coi sách thành giấy vụn bán đi.
Không ngờ Hàn Thành lại cất mấy chục năm này, cô muốn lập tức đi mở tủ xem có mục nát hết rồi hay không.
Nếu đã đạt thành nhận thức chung Tô Tiếu Tiếu cũng không tiếp tục nói vấn đề này nữa mà vừa cười vừa bảo: “Đồng chí Hàn Thành thật giỏi, thời gian đứng phạt của con trai chúng ta cũng hết rồi, mau giải phong ấn cho thằng bé đi, em đi dọn cơm đây.”
Thật ra Hàn Thành còn muốn hỏi cô đã luyện kỹ năng nấu nướng ngon này thế nào, với tay nghề của cô dù có đi làm đầu bếp ở tiệm cơm quốc doanh trong huyện cũng được trọng dụng, nhưng nghĩ cẩn thận lại thấy có người có thiên phú về phương diện này, với tài trí và sự thông minh của cô, gặp qua ăn qua nghe người nói hoặc là hơi liếc qua sách cũng có thể làm được nên cũng chẳng muốn hỏi nữa.
Cơm Nắm nhỏ trong góc tường vẫn luôn dựng lỗ tai lên nghe, vừa nghe được Tô Tiếu Tiếu nói thời gian trừng phạt đã đủ rồi lập tức quay người vừa vặn đối diện với tầm nhìn của Hàn Thành.
“Cha ơi con biết lỗi rồi, con đảm bảo lần sau sẽ không ném đá nữa, hắt nước cũng không luôn, thật sự đảm bảo đấy ạ.”
Đứa trẻ thông minh dạy dỗ tử tế có thể trở thành rường cột quốc gia, ngược lại dạy không tốt sẽ gây nguy hiểm cho xã hội hơn người bình thường, cho nên giáo dục đứa nhỏ như vậy là một môn học rất cao thâm.
“Hàn Tĩnh!” Khi Hàn Thành nói đến vấn đề nghiêm túc đều sẽ gọi tên thật của Cơm Nắm, cũng đã rất lâu rồi anh chưa gọi.
Nếu không phải Tô Tiếu Tiếu vừa hỏi qua tên của Cơm Nắm thì cậu bé chắc chắn cũng không phải ứng lại được.
“Có!” Đồng chí Cơm Nắm giậm chân tại chỗ chào kiểu quân đội.
“Con biết có một từ gọi là làm mẹ kế gây khó dễ không?” Hàn Thành hỏi.
Cơm Nắm suy nghĩ nghiêm túc rồi lắc đầu: “Không ạ.”
Hàn Thành nhìn đôi mắt của con trai, nói chậm từng chữ một: “Có nghĩa là mẹ kế khó làm, mẹ con dạy con, dạy tốt thì người khác cảm thấy là chuyện nên làm, mà dạy không tốt người khác sẽ cảm thấy không phải con ruột thì không quan tâm. Trên thực tế, cho dù mẹ dạy tốt hay không tốt cũng sẽ bị người ở sau lưng đàm tiếu. Hàn Tĩnh, bản thân con cũng biết mẹ con thật sự coi con và em trai như con trai ruột mà nuôi nấng, ở trong mắt người ngoài hành động bây giờ của con không đại diện cho con, con vẫn là một đứa trẻ, con làm sai chuyện thì người khác cũng không trách con, nhưng sẽ trách cha mẹ có dạy bảo con tốt hay không, con có thể hiểu ý của cha không?”
Những lời này của Hàn Thành đã không còn coi Cơm Nắm như trẻ con mà càng giống như cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông hơn.
Đây là lần đầu tiên Cơm Nắm và cha nói chuyện thân thiết và bình đẳng, cậu bé còn nhỏ không biết nên dùng lời gì để hình dung sự chấn động trong lòng mình, nhưng sau nhiều năm nữa, Hàn Tĩnh đã trưởng thành đến khi không còn người nào gọi cậu bé là Cơm Nắm nữa vẫn nhớ những lời mà hôm nay cha đã nói với cậu bé.
“Con hiểu rồi thưa cha, con sẽ không chủ động ra tay đánh người nữa, nhưng cha ơi nếu như người khác đánh con trước thì con vẫn sẽ đánh lại!”
Hàn Thành: “…” Đứa con trai hung dữ này do ai sinh ra vậy? Được rồi, bị đánh mà không đánh trả cũng không được, còn nhỏ cứ từ từ dạy đi.
Trên thực tế, bản thân anh cũng cùng trưởng thành cùng Cơm Nắm, vừa mới bắt đầu học làm một người cha tiêu chuẩn thế nào.
“Ăn cơm thôi! Rửa tay ăn cơm nào!” Giọng nói vừa mềm vừa ngọt truyền ra từ phòng bếp, hai cha con đưa mắt nhìn nhau.
Cơm Nắm nắm tay cha, nhỏ giọng nói: “Cha ơi, người vợ này của cha thật tốt, con rất hài lòng, đợi con lớn lên cũng sẽ lấy một người vợ giống như vậy!”
Hàn Thành: “…” Con nít năm tuổi lại nghĩ đến chuyện lấy vợ? Được rồi, người vợ này cũng khiến anh rất hài lòng.
….
Sườn rang tỏi vẫn nhận được đánh giá năm sao của người nhà như cũ. Thật ra những món này đều là món ăn gia đình không có hàm lượng kỹ thuật gì, đặt ở thế kỷ hai mươi mốt thật sự không thể tính là gì cả nhưng ở thời đại thiếu cái ăn cái mặc này có thể tính là một món ăn quý và lạ rồi.
Mấy ngày này Tô Tiếu Tiếu mới cảm thấy mình lại trở về cuộc sống của người bình thường.
Cơ mà bộ quần áo vá đụm này…
Bạn cần đăng nhập để bình luận