Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 468: Cãi nhau

Tô Tiếu Tiếu vốn không sao cả nhưng bị Trương Hồng Đồ nói như vậy ngược lại khơi gợi lòng tò mò của cô.
Hàn Thành này cũng thiệt tình, mắt thấy sắp về thủ đô rồi lại không nhắc đến với cô một chút nào.
Khi nướng thịt, Tô Tiếu Tiếu có chút không yên trong lòng, mấy lần suýt chút nữa nướng vào tay.
Xiên nướng là sở trường của Nhã Lệ, dường như người biên cương trời sinh đều biết nướng đồ, cô ấy rắc một ít
hạt tiểu hồi lên trên đĩa đã nướng xong mới đưa cho Tô Tiếu Tiếu: “Cầm đưa cho Hàn Thành đi, thuận tiện hỏi
cho rõ ràng chuyện em muốn biết, với cách làm người của Hàn Thành chắc chắn không có gì giấu em đâu, đừng nói chuyện từ từ nhé”
tức giận,
Tô Tiếu Tiếu duỗi tay nhận, nhìn bộ dáng cẩn thận của Nhã Lệ mà khó tránh khỏi hơi buồn cười: “Sao thế? Sợ hai
bọn em cãi nhau sao? Nói ra thì từ lúc bọn em quen nhau đến giờ vẫn chưa từng cãi nhau thì phải, em nghĩ xem nên cãi thế nào đã”Nhã Lệ trợn tròn mắt nhìn bóng lưng của cô, sẽ không phải đôi vợ chồng mẫu mực này thật sự muốn cãi nhau đấy chứ?
Tô Tiếu Tiếu cầm xiên thịt nướng vào gõ cửa phòng. Hàn Thành đang xử lý công việc văn kiện mang về nhà, thấy cô cầm xiên thịt nướng vào, anh nắn sống mũi, bảo: “Các em ăn trước đi, đợi anh xử lý xong sẽ ra ngoài ăn sau” Tô Tiếu Tiếu đặt xiên nướng mang vào xuống, nghiêng đầu hiếm khi nhìn chằm chằm vào Hàn Thành một cách nghiêm túc.
Hàn Thành duỗi tay kéo cô ngồi lên đùi mình, hôn lên sườn mặt cô: “Sao thế?”
Tô Tiếu Tiếu quay đầu, hai tay ôm mặt anh, ánh mắt nhìn anh chăm chú: “Hàn Thành, hình như từ lúc chúng ta quen nhau cho đến bây giờ vẫn chưa từng cãi nhau đúng chứ? Hay là chúng ta cãi nhau cái đi?”
Hàn Thành thật lâu vẫn chưa phản ứng lại được, nhìn vợ với vẻ mơ hồ: “Tại sao chúng ta phải cãi nhau?”
Tô Tiếu Tiếu cầm xiên thịt nướng cắn một miếng, lại đưa đến bên miệng Hàn Thành kêu anh cắn một miếng, hai vợ chồng anh một miếng em một miếng ăn xong một xiên nướng, Tô Tiếu Tiếu mới nói: “Vì anh cũng chưa từng nói với em anh là người thủ đô, chúng ta còn có một căn tứ hợp viện ở thủ đô nữa.
Hàn Thành còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, hóa ra là chuyện này, anh cũng cầm một xiên thịt nướng đút cho cô
ăn: “Anh còn tưởng là chuyện gì, anh quả thật sinh ra ở thủ đô, ông nội đã từng là nhân vật chính khách, bà nội là nhà ngoại giao, anh ở thủ đô đi học vài năm, sau này ông nội bà nội mất mới theo cha mẹ tới quân khu, những người thân khác đi thì đi, tản thì tản cũng không liên lạc gì, cho nên vẫn luôn không nhắc tới. Trong căn tứ hợp viện đó xảy ra một vài chuyện không hay nên cũng không định về ở, lần này về cũng phải xử lý một phen. Tô Tiếu Tiếu chớp mắt, trong miệng cắn thịt nướng, nhìn Hàn Thành với vẻ chờ mong: “Hóa ra anh là con cháu danh môn, vậy lúc đó khi xem mắt tại sao bà mai Từ nói anh là người Châu Thành?”
Hàn Thành đút cho Tô Tiếu Tiếu ăn một miếng thịt, tự mình cũng cắn một miếng, lắc đầu đáp: “Chính ủy viên Đàm và Châu Thúy Hoa là người Châu Thành, chính ủy viên Đàm là thầy của anh cũng là trưởng bối của anh, ông ấy quả thật có dự định nhận nuôi anh, chẳng qua anh không đồng ý, đương nhiên Châu Thúy Hoa cũng không đồng ý. Anh quả thật cũng từng có một khoảng thời gian học ở Châu Thành. Vị giáo viên giúp anh tìm bà mai Từ đó có chút danh tiếng ở Châu Thành, cũng biết rõ ngọn ngành tình hình của anh, biết anh không định về thủ đô sinh sống nên dứt khoát nói anh là người Châu Thành đang làm lính ở thị trấn Thanh Phong, bớt cho bà mai Từ hỏi rõ ngọn ngành. Thật ra bà mai Từ cũng xem như đáng tin, có vị giáo viên này bảo đảm nên bà ta mới đồng ý giới thiệu.
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Bà mai Từ rất nổi tiếng ở chỗ bọn em, mười thì đến tám chín đám đều là bà ta tác thành,
mọi người đều rất tin tưởng người mà bà ta giới thiệu. Vậy Hàn Thành, nhà mình thật sự có tứ hợp viện phải không? Anh nói xử lý là có ý gì?”
Hàn Thành nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Có, cách đại học thủ đô cũng không tính là xa, chỉ là nhiều năm như vậy chưa về xem qua, bên trong không có người ở không biết bây giờ đã cũ thành cái dạng gì rồi, anh muốn bán nó, hoặc là đổi chỗ mới
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Đừng bán, nếu như anh thật sự không thích thì chúng ta có thể không ở hoặc là đổi chỗ nhỏ hơn với người khác cũng được, nhưng không thể bán.
Nói đùa, mấy chục năm sau tứ hợp viện là tài nguyên khan hiếm cỡ nào, trước không nói tượng trưng cho thân phận và địa vị thế nào, nhưng tứ hợp viện giữ gìn cẩn thận giá trị cũng phải đến mấy trăm triệu tệ, bây giờ lại không thiếu tiền, lúc này bán nó đợi sau này cho dù có tiền cũng không thể mua lại được. Hàn Thành nhìn cô với vẻ nghi ngờ.
997 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận