Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 154. Nói chuyện

Chương 154: Nói chuyện
Cô xào thêm một chậu to đầy rau xanh, vậy là lại có một bữa ăn chay mặn phối hợp, vô cùng dinh dưỡng.
Đun và hấp cần thời gian, trong lúc chờ đợi Tô Tiếu Tiếu bỏ đậu đỏ đã ngâm cả một đêm lại thêm đường trắng vào nồi đất rồi dùng than lửa đun chậm, sau đó dùng trứng gà, bột mì lại thêm dầu vừa đủ vào trộn đều, để ở một bên chờ bột nghỉ.
Hàn Thành tan làm về nhà, vẫn là hương thơm bay đầy sân như cũ, vợ ở nhà bếp làm việc, hôm nay các con vô cùng yên tĩnh, đều ngoan ngoãn vây quanh bà ngoại nhìn bà ấy may quần áo, nghe bà ấy câu được câu mất giảng cho bọn trẻ tại sao phải cắt như vậy.
Hàn Thành không có duyên với trưởng bối gì, người trưởng bối thân thiết nhất cũng ra đi từ lâu, cái gọi là nhà có già như có trẻ nhỏ, cuộc sống lý tưởng của anh chắc hẳn nên là như vậy, cho dù có gian khổ và mệt mỏi bao nhiêu nhưng vào cửa có thể ngửi thấy mùi hương thức ăn, nhìn thấy trưởng bối hiền từ chăm đám trẻ đáng yêu và người vợ dịu dàng cong đôi mắt lại nói với anh: “Hàn Thành, anh đi làm về rồi à? Hôm nay có vất vả không?”
Ngày tháng bình yên như vậy, cho dù có vất vả cỡ nào cũng đáng giá hết.
Lý Ngọc Phụng vô cùng thương Bánh Đậu nhỏ ngoan ngoãn, chỉ mất một lúc như vậy lại dùng vải vụn làm một cái yếm nhỏ đeo lên cổ cậu bé: “Bánh Đậu nhỏ của chúng ta đeo cái yếm này, khi ăn cơm sẽ không sợ làm bẩn quần áo nữa.”
Bánh Đậu nhỏ vô cùng vui vẻ, ôm bà ngoại thơm mạnh một cái, sau đó vung đôi chân nhỏ chạy “bịch bịch bịch” tới khoe đồ mới của mình với mẹ.
Đứa trẻ không để ý nhìn đường, chạy đến cửa nhà bếp đụng “bốp” một cái vào đùi Hàn Thành, ngã dập cái mông nhỏ, cả người trực tiếp ngơ ngác.
Hàn Thành vội vàng ôm đứa trẻ lên, nhẹ nhàng phủi bụi trên người cậu bé: “Khi Bánh Đậu nhỏ đi đường phải chú ý nhìn đường chứ.”
Bánh Đậu nhỏ cong đôi mắt lại, dùng tay kéo cái yếm của mình khoe với Hàn Thành: “Cha ơi, yếm…”
Đầu óc của Hàn Thành hơi đóng băng lại, mất một lúc mới phản ứng lại được, anh xoa đầu nhỏ của cậu bé: “Cuối cùng cũng chịu mở miệng gọi cha rồi sao? Hửm?”
Bánh Đậu nhỏ rủ hàng mi thật dài nhìn chằm chằm vào cái yếm mà không trả lời câu hỏi của cha.
Bánh Đậu nhỏ đã gọi hết cả nhà một lượt, bà ngoại cũng từng gọi, đến ngay cả “Cháo Bột Mì Cơm” cũng gọi “Cơm,” nhưng cuối cùng mới tới phiên anh, Hàn Thành không biết cảm thấy thiệt thòi bao nhiêu.
Nếu không phải cậu bé nhỏ như vậy, anh thậm chí còn nghi ngờ có phải đứa trẻ còn ghi hận anh là người đã đưa cậu bé đến chỗ Châu Thúy Hoa hay không?
Trước đây quá bận rộn nên Hàn Thành đã sớm quên mất lần đầu tiên Cơm Nắm nhỏ gọi cha có cảm giác gì, bây giờ anh nhìn thấy đứa con đáng yêu và năm tháng bình yên không dễ gì có được này lại như có dòng nước ấm chảy vào trong tim, đại khái đây là cảm giác hạnh phúc đi.
Tô Tiếu Tiếu đi ra khỏi nhà bếp, cong đôi mắt lại, duỗi tay vén cái yếm nhỏ của Bánh Đậu nhỏ: “Bà ngoại làm cho Bánh Đậu nhỏ đây sao, Bánh Đậu nhỏ đã cảm ơn bà ngoại chưa?”
“Mẹ…” Bánh Đậu nhỏ vươn tay, đá đôi chân nhỏ kêu Tô Tiếu Tiếu bế cậu bé.
Tô Tiếu Tiếu giơ hai tay: “Mẹ vừa mới hòa bột xong, tay còn đang bẩn, mẹ thấy cái yếm mới của con rất đẹp, đi chơi với các anh đi.”
Bánh Đậu nhỏ gật đầu, giãy dụa đòi xuống dưới.
Hàn Thành thả đứa nhỏ xuống, xoa đầu cậu bé rồi kêu cậu bé đi tìm các anh chơi.
Nhân lúc không có người nhìn về phía này, anh nghiêng đầu hôn lên mặt Tô Tiếu Tiếu.
Tô Tiếu Tiếu hôn lại anh một cái, bị Cơm Nắm nhỏ đột nhiên nhìn về phía bên này trông thấy, Cơm Nắm nhỏ cười giống như một con mèo nhỏ trộm cá, cậu bé cũng quay đầu tới, thơm lên mặt Bánh Đậu nhỏ vừa mới chạy qua. Bánh Đậu nhỏ tránh khỏi cậu bé với vẻ ghét bỏ, chọc cho Cơm Nắm nhỏ bật cười ha ha.
Hàn Thành vào nhà bếp giúp Tô Tiếu Tiếu nấu cơm, vừa mở vung nồi ra đã thấy thơm vô cùng: “Món gì mà thơm như vậy?”
“Thịt băm hấp với lòng trắng trứng muối đó, lòng đỏ trứng muối bên dưới thì bỏ ra ngoài để lát nữa em làm bánh trung thu.” Tô Tiếu Tiếu nói.
Hàn Thành hỏi: “Không phải mới phát một hộp sao?”
“Làm mấy cái thôi, giống như qua năm mới rán bánh nhúng và tết Đoan Ngọ gói bánh chưng, chính là để đón lễ ấy mà.” Người lớn không sao cả nhưng trong nhà có trẻ con, Tô Tiếu Tiếu cảm thấy vẫn cần phải có cảm giác nghi lễ này.
Nếu như điều kiện cho phép, cô còn muốn làm bánh gato để đám trẻ đón sinh nhật, kiếp trước cô giỏi nhất chính là làm món Tây, đáng tiếc bây giờ không có điều kiện đó.
Hàn Thành biết cô thích mày mò mấy thứ này nên cũng không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận