Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 632: Thoải mái

Chủ nhiệm Trần vài lần muốn chen lời nói “thật ra là công lao của Tô Vệ Dân” nhưng đều không chêm vào được,
cuối cùng nghe thấy những nhãn tự “viết chiến tích” và “chuyển lên trên” này, ma xui quỷ khiến thế nào lại đổi thành: “Thật ra cũng không hoàn toàn là công lao của tôi, cũng may nhờ bí thư thôn có kinh nghiệm như Tô Vệ
Dân, còn có đồng chí ở bộ phận khí tượng và những người có kinh nghiệm ở thôn khác nhắc nhở, đều là công lao của mọi người.
Không nói rõ ràng ngọn nguồn sự việc thật ra chủ nhiệm Trần đã tương đương với cố hết sức ôm công lao lên người mình, lãnh đạo không hiểu rõ đầu đuôi sự việc khiến lời vào tai lại là một tầng ý khác. Lãnh đạo hoàn toàn không biết nguyên nhân chân chính chủ nhiệm Trần về điều tra, còn cho rằng ông ta đặc biệt về điều tra và bàn bạc với Tô Vệ Dân rồi mới triệu tập các xã viên thu hoạch lúa nước, vì sự việc nghiêm trọng, những công xã khác lại đợi điều tra nghiên cứu sâu hơn có được số liệu chính xác, lại đến sau khi báo cáo với bọn họ mới bắt đầu công tác thu hoạch quy mô lớn, có thể thấy thái độ làm việc thận trọng.Huyện trưởng và bí thư đưa mắt nhìn nhau, đồng chí tốt bao nhiêu, công lao lớn như vậy cũng không một mình tham công, còn không quên mang theo những người chỉ tham gia vào cùng, cán bộ có phẩm chất tốt như thế đương nhiên phải cất nhắc lên, cán bộ một lòng vì dân không tham công lao như vậy cũng không thể chôn vùi. Bí thư nói: “Yên tâm đi, đợi sau khi trồng vội gặt vội xong, phần thưởng nên có và khen ngợi nên có đều sẽ không thiếu một cái nào. Bây giờ bộ phận nông nghiệp các ông chủ yếu phối hợp với công tác thu hoạch gấp tiếp theo cho tốt, việc cấp bách là phải xuống cơ sở xem tình hình chịu thiên tai còn biết cung cấp giúp đỡ thế nào, những cái khác đợi làm xong lại nói sau.
Chủ nhiệm Trần vừa nghe hiển nhiên cũng thấy yên tâm thoải mái rồi, ông ta không tham công, đã ở trước mặt bí thư và huyện trưởng nhắc đến tên của Tô Vệ Dân, về phần lãnh đạo khen ngợi thế nào là chuyện của lãnh đạo, không liên quan đến ông ta.
Cuối cùng ông ta còn không quên nói một câu: “Thật ra công lao của Tô Vệ Dân lớn nhất.
Hai vị lãnh đạo phất tay, ý bảo mình biết rồi.
Chủ nhiệm Trần bước ra khỏi văn phòng huyện trưởng với vẻ thoải mái nhẹ nhàng, quá khứ luôn không thể thành công cũng không có cơ hội thể hiện, ông ta đã làm tốt ở vị trí này đến mức chuẩn bị tâm lý nghỉ hưu,
nhưng không ngờ đánh bậy đánh bạ ở tuổi này lại còn có thể cất nhắc lên trên, khi đi cũng ngâm nga giai điệu. Phía bên thôn Tô Gia, gia đình Tô Vệ Dân đã cứu khẩu phần lương thực của toàn bộ thôn, hiển nhiên trong lòng mọi người cũng biết ơn bọn họ, một nhà lớn nhỏ cho dù đi đến đâu mọi người cũng vui vẻ chào hỏi, ngay cả bánh kẹo mừng giấu từ năm mới đến bây giờ không nỡ ăn cũng lấy ra “hiếu kính” với Bánh Bao nhỏ.
Tất nhiên Bánh Bao nhỏ sẽ không lấy, mẹ đã từng nói với cậu bé người trong thôn sống khổ cực, khẩu phần lương thực có hạn, thức ăn của tất cả mọi người đều tới không dễ, kêu cậu bé đói thì về nhà ăn chứ không thể lấy đồ của người trong thôn, cho gì cũng không thể lấy.
Bánh Bao nhỏ tham vẫn hoàn tham, nhưng cậu bé cũng là một đứa trẻ lương thiện và hiểu chuyện, mỉm cười từ chối khéo với mọi người: “Cảm ơn dì ạ, nhưng mẹ cháu nói ăn nhiều kẹo sẽ sâu răng nên không cho cháu ăn kẹo. Đứa trẻ nói xong còn nhe hàm răng trắng của mình ra với mọi người, nói một cách vô cùng đắc ý: “Mọi người nhìn sau khi cháu không ăn kẹo răng cũng đẹp hơn trắng hơn rồi này, vì hàm răng trắng của cháu, cháu sẽ không ăn kẹo đâu, các chú dì giữ lại tự mình ăn đi ạ” Tuy rằng ngoài miệng Bánh Bao nhỏ nói như vậy nhưng ánh mắt rõ ràng không nói như thế, mà nhìn chằm chằm vào kẹo song hỷ đỏ trên tay người ta suýt thì rớt nước miếng.
Bánh Bao nhỏ cắn ngón tay mũm mĩm, trong lòng thở dài, song hỷ đỏ ôi, trông có vẻ rất ngon kìa.
Bốn anh trai đi đằng trước cũng nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề, một người lảo đảo suýt thì đâm vào nhau ngã xuống đất, nếu không phải kẹo sữa thỏ trắng trong nhà hơn nửa đã vào bụng Bánh Bao nhỏ thì bọn trẻ cũng suýt tin.
Ngay cả Hàn Thành đang bế cậu bé cũng không nhịn được mà cong khóe môi, anh và Tô Tiếu Tiếu có tính cách ngay thẳng như vậy cũng không biết sao lại sinh ra một vai hề như thế này nữa. Bàn tay to của Hàn Thành nhéo mặt con trai, sáp lại gần tai cậu bé nhẹ giọng nói: “Về cha mua cho con?
Bánh Bao nhỏ ôm cổ cha, trừng đôi mắt to long lanh với vẻ vô cùng khó tin, bàn tay nhỏ kéo mặt cha tới nhìn trái ngó phải: “Cha ơi, có phải hôm qua cha ra ngoài lúc trời mưa, không cẩn thận bị sét đánh trúng đầu một cái đúng không?”
1007 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận