Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 471: Cơm Nắm thông minh

Hôm sau Hàn Thành xin nghỉ, mới sáng sớm đã bắt đầu lục tung mọi thứ, Cơm Nắm nhỏ và Bánh Đậu nhỏ như
thường lệ rời giường chuẩn bị ra ngoài cùng cha rèn luyện, lại nhìn thấy cha ở trong thư phòng tìm đồ.
Bánh Đậu nhỏ dụi mắt hỏi: “Cha ơi cha tìm gì thế ạ?”
Hàn Thành đáp: “Tìm hai tờ giấy, cha quên mất kẹp trong quyển sách nào rồi, Cơm Nắm, khi con đọc sách có
nhìn thấy không? Một tờ là hợp đồng mua bán nhà, một tờ là di chúc.
Cơm Nắm gật đầu: “Có thấy ạ, con còn nhìn thấy một thỏi vàng ở trong sách nữa cơ.
Hàn Thành:
66 27
“Nhớ là quyển nào không?” Anh lại hỏi.
Cơm Nắm hỏi: “Cha hỏi thỏi vàng hay hợp đồng mua bán nhà ạ?”
Hàn Thành: “Hợp đồng mua bán nhà
Cơm Nắm nghĩ ngợi rồi đáp: “Hợp đồng mua bán nhà nằm ở trang tám mươi lăm của cuốn sách thứ năm từ phải
sang trái ở hàng thứ hai, di chúc thì ở trang một trăm linh tám. Khi con đọc còn tưởng là kẹp sách nữa, hai tờ đó lật tới lật lui cũng không cảm thấy nội dung đặc biệt bao nhiêu, còn tưởng là giấy nháp, đã ố vàng hết cả rồi. Nếu không phải cha nói một cọng tóc ở trong sách cũng không thể động vào, sách lấy từ vị trí nào phải đặt về vị trí đó thì có khả năng con đã thuận tay ném đi rồi. Mở ra nhìn mới biết là di chúc và hợp đồng mua bán nhà. Cha ơi,
là mẹ muốn đi thủ đô học nên đột nhiên cha nhớ ra ông nội ở thu đô đã để lại một căn nhà cho chúng ta phải
không?”
Hàn Thành: “…” Có phải tiểu tử thối này thông minh đến mức hơi khác thường rồi không?
Tô Tiếu Tiếu đứng ở cửa nghe được cuộc đối thoại của hai cha con, sớm đã vui ơi là vui rồi: “Thời khắc mấu chốt
vẫn phải dựa vào con trai lớn nhà chúng ta, nhà mình có một căn nhà ở thủ đô nhưng nhà có hơi cũ, cha mẹ dự định bán nó đổi cái mới hơi một chút.
Cơm Nắm cũng không có ý kiến gì cả, dù sao cậu bé cũng chưa từng thấy căn nhà đó, cha mẹ ở đâu thì cậu bé ở
đó.
Tô Tiếu Tiếu nhận hợp đồng mua bán nhà đã ố vàng từ trong tay Hàn Thành rồi cẩn thận mở ra, mặt ngoài đã ổ vàng, may mà không bị sâu mọt động vào, nội dung vẫn hoàn hảo không thiếu sót gì.
“Hàn Thành, hay là nhân lúc bây giờ chúng ta rảnh, em tới thủ đô xử lý căn nhà trước, thuận tiện tìm chỗ tốt thu
xếp, khi nào anh xin nghỉ trực tiếp cùng các con qua đó sau? Tô Tiếu Tiếu nói. Hàn Thành và đám trẻ đồng thời lắc đầu, đồng thanh nói: “Không được!”
“Một mình em đi thủ đô anh không yên tâm, anh còn mấy ngày nữa là có thể giao ban xong công việc trong tay
rồi, không thiếu mấy ngày này, thủ tục bất động sản một mình em cũng không thể làm được, chúng ta đến thủ
đô tới chỗ lão thủ trưởng sắp xếp trước, nhà có thể từ từ tìm sau, không gấp. Hàn Thành bảo. Cơm Nắm cũng nói: “Mẹ ơi, bọn con không để một mình mẹ đi xa đâu, trừ phi mẹ dẫn con theo” Bánh Đậu nhỏ vẫn luôn dính mẹ ôm Tô Tiếu Tiếu: “Mẹ ơi, mẹ đi đâu cũng phải dẫn con theo đó, Bánh Đậu nhỏ không thể rời xa mẹ dù chỉ một ngày đâu mẹ ơi.
Hàn Thành vỗ mông hai đứa con trai: “Đi qua một bên đừng quấy rối, Cơm Nắm dẫn em trai đi rửa mặt rồi tập
luyện trước đi”
Cơm Nắm thật sự vẫn muốn nghe tiếp nhưng thấy cha hiếm khi nghiêm túc, cậu bé chỉ đành bĩu môi kéo Bánh Đậu nhỏ đi ra ngoài.
Đợi hai đứa con trai ra ngoài, Tô Tiếu Tiếu mới bảo: “Cả gia đình mình quấy rầy người ta quá lâu tóm lại cũng
không tốt, ở vài ngày hoặc là mười ngày nửa tháng thì còn được nhưng quá lâu thì không thích hợp, có thể ủy thác cho người giúp chúng ta xem nhà trước được không. Đến lúc đó chúng ta xem qua thấp hợp thì mua, chỉ cần thu dọn một chút có thể chuyển qua ở là tốt nhất.
Hàn Thành ôm vợ, khẽ vuốt cánh tay cô: “Yên tâm, anh đã sớm ủy thác cho lão thủ trưởng tìm rồi, nhưng trước
đó đã ủy thác cho ông ấy tìm nhà ở gần trường đại học thủ đô đã, nếu em thích tứ hợp viện vậy ngày mai anh sẽ
gọi điện cho ông cụ nói một tiếng”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu, đáp: “Trước mua một ngôi nhà nhỏ ở tạm đã, tứ hợp viện không gấp, đợi chúng ta xử lý
xong căn nhà ban đầu rồi mua sau cũng chưa muộn, hơn nữa mua tứ hợp viện chú trọng duyên số, phải đợi tự chúng ta đi xem, cũng không tìm ra một căn thích hợp ngay lập tức được.
Hàn Thành nhìn cô với vẻ nghi ngờ, mua một ngồi nhà ở còn chú trọng như vậy sao?”
Tô Tiếu Tiếu kiễng chân hôn lên môi Hàn Thành: “Nói trước, toàn bộ quá trình để em quyết định.
Hàn Thành ôm eo cô để cô dán vào người mình, nhếch khóe môi đáp: “Nếu như anh nói không thì sao?”
Tô Tiếu Tiếu lại mổ lên môi anh: “Vậy em sẽ hôn đến khi anh nói được mới thôi”
Hàn Thành bật cười hôn lại cô: “Được được được, đều theo em hết.
1003 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận