Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 574: Tiệm cơm Hồi giáo

Trụ Tử đáp: “Cha mẹ thật sự không cần áy náy đâu ạ, cho dù cha mẹ đều ở nhà thì ban ngày con đi học, buổi tối
ôn tập bài vở cũng không có thời gian ở bên cha mẹ
Đứa con trai như Trụ Tử thật sự là món quà tốt nhất mà ông trời tặng cho cô ấy và Trương Hồng Đồ, bọn họ rất
biết đủ cũng rất biết ơn.
Sau khi ông cụ chuyển tới đây cả ngày càng có tinh thần và nhanh nhẹn hơn, có chuyện hay không đều tới “Tam Xan Tứ Lý” ở, một ngày ba bữa đều ăn ở đó, bếp trong nhà cũng chưa từng nhóm lửa lần nào, còn kiên trì đòi trả
trả phí cơm, Tô Tiếu Tiếu thật sự không lay chuyển được, ông cụ vui vẻ là được, phí cơm gom lại để đến lễ tết
mua chút đồ tặng cho ông cụ là được.
Thời điểm trong tiệm bận rộn ông cụ còn giúp đón tiếp khách hàng, lúc nhàn rỗi không có việc gì còn đề vài chữ lên tranh tường của đám trẻ, ngày nào cũng có thể nhìn thấy cháu trai và mấy đứa trẻ đáng yêu, lại có người trẻ
tuổi ở bên nhiều khiến ông cụ cảm thấy mình cũng trở nên trẻ trung hơn hẳn.Khi đi tới đầu cây hòe đánh cờ với người khác cũng tinh mắt hơn vài phần, lúc nào thắng rồi còn ngâm nga giai điệu trở về, cuộc sống gia đình trôi qua không biết thích chí bao nhiêu.
“Tiệm cơm Hồi giáo” của Mộc Tiểu Thảo mở ngay phía trước “Tam Xan Tứ Lý, Khi căn nhà đó cho thuê vừa vặn cho Mộc Tiểu Thảo ngày nào cũng ngồi canh nhìn thấy, cô gái này cũng dữ không nói hai lời ngay cả giá cả cũng không bàn đã trực tiếp ký hợp đồng ba năm lấy luôn.
Ngay khi cô ta vỗ hợp đồng thuê nhà xuống trước mặt Tô Tiếu Tiếu, cô đã không biết nên nói gì mới phải. Khi ấy dân tộc Hồi ở thủ đô vẫn chưa nhiều như vậy, nhưng tiệm mì thịt bò Hồi giáo cũng tiếp đón khách bình thường, chẳng qua thịt bò trong tiệm làm theo kiểu đạo Hồi, không chạm đến cấm kỵ của đạo Hồi là được, ngược lại cũng không lo không làm ăn được, chỉ là thời tiết càng ngày càng nóng đơn mua thịt bò chắc chắn không đủ. Tô Tiếu Tiếu kiến nghị mùa đông hãy bán mì thịt bò, còn mùa hè có thể tăng thêm một vài canh đậu xanh và vài món phối hợp với nước đường như nấm tuyết, hạt sen, bách hợp để bán.
Hai người đều là phái hành động nói làm là làm, mấy đứa trẻ đã quen làm lao động nhỏ miễn phí cũng đã làm việc quen tay, “Tiệm cơn Hồi giáo” ở phương diện thiết kế cũng na ná như “Tam Xan Tứ Lý” đều là các loại tranh tường về thức ăn sống động như thật với nhiều sáng ý và linh cảm khác nhau, tranh của đám trẻ càng ngày càng cải thiện, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi hình như lại tiến bộ hơn không ít.
Một ngày này “Tam Xan Tứ Lý” có vài vị khách kỳ lạ tới, mỗi ngày bọn họ đều ngồi canh cửa đợi chỗ, đợi nửa tháng mới đợi được cơ hội vào tiệm ăn cơm, vào tiệm cũng không vội ăn mà ngược lại cảm thấy vô cùng hứng thú với cách tranh trí và tranh tường trên tường trong tiệm.
Một đồng chí nam nhã nhặn đeo kính mắt nhân lúc chú lão Dương lên món mới hỏi ông ta: “Xin hỏi tiệm các ông là ai thiết kế vậy?”
Chú lão Dương đáp lại với giọng bằng bằng: “Các con của chủ nhà tự mình vẽ.
Đồng chí nam đeo kính mắt ngạc nhiên hỏi: “Thật sự là tranh của trẻ con sao? Trẻ lớn bao nhiêu?”
Chú lão Dương không lên tiếng mà chỉ nhìn anh ta chằm chằm như vậy.
Đồng chí nam đeo kính mắt cũng biết mình đường đột, vội vàng xin lỗi: “Ngại quá, là như vậy, chúng tôi nghe nói trang trí trong tiệm nhà các ông vô cùng nổi tiếng nên tới đây, chúng tôi là đồng bào từ nước ngoài hồi hương, quốc gia giúp đỡ chúng tôi đầu tư mở trung tâm thương mại, chỉ là loại trung tâm thương mại cỡ lớn cao mấy tầng, bán cả đủ loại hàng hóa và đồ ăn đó, chúng tôi muốn gặp chủ tiệm của các ông hoặc là đám trẻ vẽ tranh tường có được không?”
Bây giờ chú lão Dương giao tiếp đều là đọc môi, hình như có từ ngữ ông ta chưa nghe qua nên cũng không hiểu
ý của người này cho lắm.
Mà lúc này, đám trẻ gào khóc đòi ăn đã tan học trở về, Bánh Bao nhỏ đã sớm đói bụng xỉu xoa cái bụng nhỏ nần nẫn thịt, giống như một khẩu pháo nhỏ xông vào: “Chú lão Dương, cháu đói rồi, hôm nay cháu muốn ăn ba suất
com.”
Khách cũ đã sớm quen với lượng cơm của Bánh Bao nhỏ đặc biệt là Châu Kỳ Lân ngày nào cũng ghé thăm đã rất hiểu đám trẻ này rồi, mới trêu chọc cậu bé: “Hôm nay Bánh Bao nhỏ không chỉ ăn một chút sao?”
Bánh Bao nhỏ lắc đầu: “Hôm nay không ăn một chút, hôm nay bé phải ăn rất nhiều cơ!”
Trụ Tử thở hổn hển cõng em gái đi vào: “Bánh Bao nhỏ, lần sau em đi đường chậm một chút, bọn anh suýt thì không theo nổi em mất.
Bánh Bao nhỏ hoàn toàn có tiềm năng làm tuyển thủ chạy ngắn, từ sau khi theo bọn họ cùng nhau rèn luyện cậu bé chạy phải nói là nhanh, chạy rồi đã lập tức biến mất dạng.
998 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận