Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 702: Phiên ngoại: Cố Triển Vọng và Giang Tuyết 13

Cố Triển Vọng một đường cắn lên môi cô ta: “Không giấu gì em, trước khi anh ra nước ngoài đã nhìn trúng em
rồi, nếu không phải cho rằng trong lòng em có Hàn Thành thì mấy lần trước về nước anh đã dẫn em đi, còn cần đợi đến bây giờ sao? Hửm?” Trùng hợp thế nào lại kéo đến tận bây giờ, anh ta biết vậy đã chẳng làm.
Nhưng bây giờ như vậy cũng tốt, anh ta thích thái độ ngông cuồng tự cao đó của cô ta, tính cách con gái thủ đô
trên người cô ta so với năm đó chỉ có hơn mà không có kém, cũng có hương vị phụ nữ hơn lại càng thêm to gan, cũng càng hợp khẩu vị của anh ta, tóm lại là có thế nào cũng ăn không đủ.
Đại khái thì người có từ trường tương tự đều có cảm ứng với nhau, nếu không phải quan sát thấy Cố Triển Vọng
có ý với mình thì Giang Tuyết cũng sẽ không chủ động đi trêu chọc anh ta, đương nhiên điểm mấu chốt này cô ta tuyệt đối sẽ không nói với Cố Triển Vọng.
Giang Tuyết quay đầu, xoay người đè Cố Triển Vọng xuống, cắn cằm anh ta bảo: “Anh không được phép cử
động, để em…”
Không biết tối nay là đêm tân hôn năm nào, hai người đều rất thỏa chí.
Giang Tuyết không xin nghỉ kết hôn mà chỉ xin một ngày nghỉ để đi đăng ký kết hôn, sáng hôm sau mệt mỏi dựa
vào người Cố Triển Vọng không muốn dậy đi làm, Cố Triển Vọng rất hưởng thụ, nghĩ đến gọi điện xin nghỉ giúp
cô ta nhưng Giang Tuyết không chịu, trước khi xoay eo ngồi dậy khỏi giường còn không quên đá anh ta một
cước.
Cố Triển Vọng cũng không giận, tóm lấy chân của cô ta cắn một cái, cầm thuốc lá và bật lửa đi ra phòng khách. Tiểu Đỗ mua bánh hỷ và kẹo hỷ chất đầy một xe lớn, đang xách bữa sáng qua. “Thưa cậu, lát nữa là tôi và mợ cùng nhau tới đơn vị của cô ấy phát kẹo hỷ sao?”
Cố Triển Vọng hút thuốc lá, áo ngủ mở một nửa lộ ra lồng ngực đầy dấu vết, híp nửa mắt dựa lên lưng sô pha lắc
đầu: “Không cần, tôi đi cùng cô ấy.
Tiểu Đỗ liếc mắt nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên, vừa bày bữa sáng vừa nói: “Cậu thương mợ thật đó. Cố Triển Vọng lại hút một hơi thuốc sau, trải qua vài ngày sống như thần tiên này anh ta cảm thấy con mẹ nó
mình sống hơn ba mươi năm đều sống phí hoài, nếu như sớm trải qua cuộc sống như vậy với cô ta thì tốt bao nhiêu, cô ta thoải mái mà anh ta cũng thoải mái. “Hiển nhiên lấy vợ về để thương rồi, bằng không lấy về làm gì?”
Khi Cố Triển Vọng nói câu này Giang Tuyết vừa vặn từ nhà vệ sinh tắm xong đi ra, chỉ cười mà không nói, tạm
thời tất cả đều rất tốt, sau này không biết cũng không muốn biết.
“Bữa sáng hôm nay là gì thế?” Giang Tuyết hỏi Tiểu Đỗ.
“Nem rán, bánh trứng gà, tiểu long bao, sữa đậu nành và cháo bí đỏ, Bánh Bao nhỏ thích ăn tiểu long bao nhất,
cậu bé nói cái này là phương pháp nấu bí truyền của mẹ cậu bé, hôm qua còn la hét đòi tôi đi mua cho phu nhân
ăn, nói cảm ơn cô đã cho cậu bé lì xì”
Tiền nhét trong lì xì của Cố Triển Vọng thật sự không ít, cô ta đã xem qua bộ phim mà Nhã Lệ và Bánh Bao nhỏ diễn đó, nói một cách nghiêm túc thì Giang Tuyết cũng được xem là người hâm mộ màn ảnh của Bánh Bao nhỏ.
Khúc thịt nhỏ xinh xắn mũm mĩm này thật sự rất có duyên người xem, người từng thấy cậu bé cũng không có
người nào không thích cậu bé. Giang Tuyết rút tiền trong ba bao lì xì ra nhét vào trong một cái đóng vào đưa cho cậu bé, nên bao lì có thể không lớn được sao?
Giang Tuyết nếm thử tiểu long bao, khẩu vị quả thật rất đặc biệt, có ngũ vị hương nhẹ hoặc là vị nước sốt, mang theo chút hương vị thôn quê nhưng lại không nồng: “Quả thật rất ngon.
,,
Cố Triển Vọng đẩy tiểu long bao đến trước mặt cô ta: “Bánh Bao nhỏ thích ăn nhất, thằng bé nói đồ ngon có thể
tệ được đến đâu” Nói xong còn trực tiếp há miệng cắn nửa cái bánh bao ăn dở trên tay Giang Tuyết.
Tiểu Đỗ vội vàng quay đầu giả bộ không nhìn thấy rồi lặng lẽ lùi ra ngoài.
Giang Tuyết đẩy mặt anh ta: “Còn có người đang ở đây đó.
Cố Triển Vọng thuận thế hôn lên môi cô ta: “Xấu hổ sao? Tiểu Đỗ là người của mình, không cần sợ”
Giang Tuyết lại đẩy anh ta:” Bẩn chết đi được, anh mau đi rửa mặt đánh răng đi
Cố Triển Vọng cứ đòi hôn cô ta: “Tối qua khi ôm anh hôn sao không nói bẩn đi? Hửm?” Nói xong lại sáp tới tại cô
ta nói gì đó. Giang Tuyết gắp một cái tiểu long bao nhét vào chặn miệng anh ta: “Còn làm loạn phải không? Đừng cản trở em ăn sáng, em còn vội đi làm nữa
Tuy rằng Cố Triển Vọng rất hy vọng cô ta từ chức ở bên mình mọi lúc mọi nơi nhưng lời này anh ta thật sự không dám nói, lo rằng nói xong cô ta sẽ trở mặt với anh ta. Bông hồng có gai như cô ta thích hợp lớn lên trong vườn hoa tranh nhau đua sắc hơn, trừ phi bản thân cô ta vui lòng bằng không cưỡng ép nhổ cô ta về cắm trong bình nói không chừng vài ngày đã héo rũ, anh ta cũng không nỡ.
1037 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận