Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 170. Gà mái không vui

Chương 170: Gà mái không vui
Được rồi, nếu đám trẻ đã sắp xếp rõ ràng như vậy, Tô Tiếu Tiếu cũng không còn gì hay để nói nữa, chỉ là con gà mái này cũng thật mất sức sống, Tô Tiếu Tiếu có hơi lo lắng nó không sống được bao lâu.
Trưa hôm nay ăn cá kho, cá chim trắng nhiều thịt ít xương, thích hợp cho người già và trẻ nhỏ ăn.
Tô Tiếu Tiếu rán hai mặt cá đến vàng rụm trước, lại rưới thêm nước sốt chế từ hỗn hợp xì dầu, muối, đường trắng, dấm chua, thêm ít nước dọc theo thành nồi xuống dưới, lại thêm rất nhiều gừng thái sợi, cuối cùng rưới vài giọt rượu trắng lên, đóng nắp lại hầm vài phút, đợi đến khi nước sốt cô lại gần được, cô lại chuẩn bị rất nhiều hành băm bỏ vào trong, đậy nắp lại đun thêm khoảng một phút nữa, vậy là một món cá chim trắng kho ngon tuyệt cú mèo đã ra khỏi nồi.
Giá đỗ mà Lý Ngọc Phụng dùng cát trồng mấy ngày đã bắt đầu nảy mầm, xác ngoài của đậu xanh đã vỡ bung, lộ ra những mầm đậu nhỏ vừa ngắn vừa béo trắng, phòng chừng qua thêm hai ba ngày nữa là có thể ăn.
Món rau hôm nay sẽ là cải thảo xào dấm, sau khi dầu trong nhà mình được cung ứng đầy đủ, Tô Tiếu Tiếu thậm chí còn nỡ bỏ dầu vào xào rau xanh, bỏ một muỗng nhỏ dầu heo còn thừa từ trước đó vào nồi rồi thêm gừng thái sợi và tỏi băm vào, Lý Ngọc Phụng nói cải thảo tính hàn nên khi xào nó nhất định phải bỏ gừng thái sợi hoặc là ớt vào để xua bớt tính hàn đi, đám trẻ không thể ăn cay cho nên Tô Tiếu Tiếu bỏ một ít gừng thái sợi vào, điều này đã trở thành một thói quen khi nấu ăn.
Cải thảo xào chín tới rồi bỏ lượng muối vừa đủ, thêm ít đường trắng thay cho mì chính chỉnh vị vừa ăn, trước khi ra khỏi nồi rưới thêm một vòng giấm trắng rồi đảo qua cho đều là được.
Bữa cơm hôm nay đơn giản lại ngon miệng, Hàn Thành đúng giờ trở về, ngửi thấy mùi chua dạ dày lập tức kêu inh ỏi.
Trông thấy đám trẻ vây quanh trước chuồng gà, anh hỏi Tô Tiếu Tiếu với vẻ ngạc nhiên: “Tụi nhỏ đang làm gì vậy?”
Tô Tiếu Tiếu cầm bao công văn của Hàn Thành, kêu anh đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm: “Hôm nay đi tới gầm cầu phía đông mua trứng gà, thuận tiện mua về một con gà mái trông chẳng có tinh thần gì, đám trẻ rất thích, nhưng đuôi gà mái có hơi trụi, không biết có phải mắc bệnh hay không lại còn không biết đẻ trứng, em còn đang lo nó không sống lâu được đây.”
Tô Tiếu Tiếu rất lo lắng, cô hơi hối hận vì đã nhất thời kích động mua về, bây giờ chắc chắn không nỡ giết nó, nhưng không giết lỡ như chết rồi đám trẻ lại càng buồn hơn.
Hàn Thành cởi cúc áo, hôn lên trán Tô Tiếu Tiếu một cái: “Không sao, anh đi xem thử.”
Cơm Nắm đang dùng ngón tay chọc vào đầu gà mái nhỏ, gà mái nhỏ không nhúc nhích khiến cậu bé còn rất lo lắng: “Tại sao nó không vui một chút nào vậy? Chúng ta chỉ muốn nó đẻ trứng chứ có ăn nó đâu.”
Trụ Tử cũng lo, cậu bé lắc đầu: “Anh cũng chưa từng thấy con gà mẹ nào yên tĩnh như vậy, con gà không biết đẻ trứng trước đây ở nhà anh còn chạy vô cùng nhanh cơ.”
“Để cha xem nào.” Hàn Thành ngồi xổm xuống.
Cơm Nắm đứng dậy, giống như nhìn thấy vị cứu tinh: “Cha ơi cha về rồi, cha là bác sĩ, cha mau khám xem có phải Hoa Hoa bị bệnh rồi không, đã ngồi ở đây lâu như vậy rồi mà không chịu nhúc nhích gì cả.”
Hàn Thành: “…” Cha là quân y chứ không phải thú y.
Đúng vậy, đã được một lúc như vậy rồi, gà mái mẹ được đặt cho cái tên Hoa Hoa bởi vì trên đuôi của nó chỉ còn mấy cọng lông lốm đốm nên Cơm Nắm nhỏ đã đặt tên Hoa Hoa cho nó.
Hàn Thành túm gà mẹ lên nhìn một cách nghiêm túc rồi bỏ xuống: “Trong bụng và trên người đều có giun, buổi chiều cha sẽ mang ít thuốc tẩy giun về nhà, cho nó ăn chút gì đó đi, lại lau người một chút, qua vài ngày là ổn thôi.”
“Uầy!”
Hai đứa lớn hoan hô, nhìn Hàn Thành với ánh mắt sùng bái, còn dựng ngón cái, bảo: “Cha/ chú Thành quá giỏi!”
Gà mẹ không sao nên lũ trẻ cũng yên tâm, ăn cơm trưa vô cùng ngon miệng.
Buổi chiều Hàn Thành đi làm về mang theo thuốc tẩy giun, kết hợp đồng thời dùng cả trong lẫn ngoài làm đám trẻ lại càng tôn sùng anh hơn.
Ăn xong cơm tối, Tô Tiếu Tiếu gọi hai đứa lớn tới ngồi xếp hàng rồi phát cho mỗi người một cái cặp sách mới: “Ngày mai phải đi học rồi, đây là quà khai giảng mà mẹ tặng cho hai đứa, mẹ hy vọng các con có thể chăm chỉ học hành, tiến bộ mỗi ngày.”
Trụ Tử sờ cặp sách mới mà yêu thích không rời tay, cặp sách mà cậu bé đeo là bà nội dùng quần áo cũ sửa lại, trên đó toàn là vết vá, trước đây cậu bé rất ngưỡng mộ các bạn học có cặp sách mới, khi bà ngoại may cặp sách nhỏ cho Bánh Đậu nhỏ thật ra cậu bé cũng muốn nói bà ngoại làm một cái cho cậu bé, nhưng từ đầu đến cuối đều không mở miệng, không ngờ dì Tô đã sớm chuẩn bị xong cho mình rồi: “Cháu cảm ơn dì Tô, cháu nhất định sẽ chăm chỉ học hành, tiến bộ mỗi ngày.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận