Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 638: Khoán

Tô Vệ Dân gật đầu đáp: “Là như vậy, tính tích cực của xã viên của chúng ta vẫn luôn không cao cho lắm, chuyện
có thể làm xong trong một ngày lại kéo dài đến hai ba ngày, có đả kích thế nào cũng vô dụng, sản lượng cũng luôn không tăng lên, làm quanh năm suốt tháng cũng chỉ nửa ấm không no, muốn tăng cao sản lượng tôi cảm thấy vẫn nên nhận khoán để mọi người đều có trách nhiệm, làm nhiều hưởng nhiều mới có thể nâng cao tính
tích cực của bọn họ và nâng cao sản lượng”
Huyện trưởng Lý đã đọc xong “bản kế hoạch”, ông ta cảm thấy trước đây mình đã coi nhẹ cán bộ cơ sở này rồi, không ngờ chỉ mới một lần dựa vào chủ nhiệm Trần lập được ít công lao đã sinh ra dã tâm lớn như vậy. “Ông biết mình đang nói gì không? Đừng nói là lương thực đất đai mà ngay cả một cây kim sợi chỉ cũng là của quốc gia, là tập thể cùng hưởng chung, bây giờ ông nói muốn chia đất đến các hộ gia đình nông dân Tô, lời này
của ông nói với tôi cũng thôi đi, nếu hai năm trước nói như vậy với bên ngoài thì ông đã sớm bị kéo đi bắn bia rồi, ông có biết không hả?”Tô Vệ Dân còn muốn nói gì đó nhưng Tô Tiếu Tiếu kéo ống tay áo ông ấy, huyện trưởng Lý thân là người của thời đại này và là quan phụ mẫu của thời đại này, đứng ở lập trường của ông ta cũng không sai, lãnh đạo mới lên chức chưa được vài năm đã mạnh mẽ thi hành không ít chính sách mới thúc đẩy xã hội tiến bộ và phát triển, nhưng cái gốc của chính sách cũ sai lầm đã cắm rễ nhiều năm như vậy, trừ phi cấp trên có văn kiện của Đảng xuống, bằng không kêu bọn họ lập tức thay đổi tư tưởng cũng không phải chuyện dễ dàng.
Cho tới bây giờ cải cách đều không phải chuyện ngày một ngày hai, một tháng hai tháng là có thể hoàn thành. “Huyện trưởng Lý, sau khi lãnh đạo mới lên nhậm chức ông đã nhìn thấy gì? Kỳ thi đại học khôi phục, phần tử trí thức được sửa lại án sai, thanh niên trí thức về thành hay là các tiểu thương chạy đầy phố lớn? Còn tôi thì nhìn thấy bốn mươi triệu cái miệng đang gào than đòi ăn, tôi nhìn thấy bọn họ muốn đổi một bộ quần áo cũ mặc mới ba năm biến cũ lại mặc thêm ba năm, rồi lại vá chằng vá đụp mặc thêm ba năm nữa, tôi còn nhìn thấy bọn họ quẳng những tấm phiếu định mức giới hạn bọn họ mua đồ đó đi, cầm tiền đến các nhà buôn mua đồ. Những nhà buôn từ trốn tránh lén lút đến trắng trợn táo bạo, đến sau này có khả năng sẽ phát giấy phép kinh doanh, hợp tình hợp pháp, có khả năng cần chút thời gian, nhưng việc này nhất định là xu thế phát triển trong tương lai.
Tôi biết bây giờ ông nghe tôi nói nhwuxng lời này có khả năng cảm thấy phản loạn, tôi thậm chí đã từng nói với cha tôi, chúng ta muốn làm thì giấu cấp trên lén làm là được, dù sao mỗi năm cũng nộp đủ lương thực nộp thuế,
sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích của quốc gia và tập thể, còn có thể khiến nông dân cần mẫn lao động có thể ăn no cơm trắng, nông dân bình thường cố gắng ăn được cơm khoai lang, về phần những con sâu lười chỉ biết luôn hút máu người khác đó uống nước cháo hay là ăn khoai lang thậm chí là đói bụng đều không thể oán trách được ai. Nhưng cha tôi nói phải có lãnh đạo huyện đồng ý mới có thể làm, nếu không đồng ý thì không thể làm như vậy, chúng ta phải tuân theo chỉ thị của lãnh đạo.
Hôm nay chúng tôi mang theo suy nghĩ của mình tới đây, nếu lãnh đạo đồng ý thì chúng tôi làm như vậy. Chúng tôi làm thử hai năm, không thiếu của quốc gia một lạng lương thực nộp thuế nào hết, cho dù thiệt hại cũng không cần quốc gia bổ sung một phân nào, nói không chừng sau hai năm chính sách phát xuống, cũng chưa biết chừng quốc gia sẽ khen ngợi chúng tôi tiên phong cải cách. Đương nhiên nếu lãnh đạo không đồng ý thì chúng ta sẽ đợi vài năm, tôi tin đây cũng là xu thế phát triển trong tương lai, các lãnh đạo không ngại để tâm đến chuyện này, cho thời gian nghiệm chứng tất cả đi”
Huyện trưởng Lý và bí thư Trương ông nhìn tôi tôi nhìn ông, những lời này thật sự quá phản nghịch. Lẽ nào sinh viên đại học thủ đô cách người lãnh đạo cao nhất khá gần nên đã ngửi được phong phanh gì đó bằng không sao cô lại dám nói ra những lời nghĩ cũng không nên nghĩ như vậy này.
Bầu không khí rơi vào một loại yên tĩnh kỳ lạ, người nào cũng giống như bị điểm huyệt đứng hình vậy.
Cùng với tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” vang lên, mấy người mới được “giải huyệt, huyện trưởng Lý hắng giọng: “Vào đi”
Chủ nhiệm Trần đẩy cửa từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy Tô Vệ Dân và Tô Tiếu Tiếu lập tức huyệt thái dương nhảy thịch thịch vài cái.
978 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận