Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 315: Tiểu Bảo phưu lưu ký 5

Người đàn ông còn chưa nói xong thì Tiểu Bảo đã kéo Đại Bảo co giò lên chạy, vừa chạy còn vừa gần cổ họng lên
hét: “Chú đeo băng tay đỏ, ở đây có người xấu lừa trẻ con, mau tới bắt kẻ xấu!”
Tiểu Bảo vừa hô như vậy, chú đeo băng tay đỏ có tới hay không cũng không biết, dù sao người xung quanh cũng đều nhìn về phía bên này, đôi nam nữ đó thấy tình hình không ổn, mau chóng chuồn mất.
Tô Chấn Hoa và Trương Xuân Anh vừa mới ra khỏi bệnh viện vừa vặn nhìn thấy một màn này, hai vợ chồng đưa
mắt nhìn nhau, Tô Chấn Hoa chạy bước nhỏ qua chặn hai đứa trẻ đang chạy như điên: “Đại Bảo, Tiểu Bảo, sao
các con lại ở đây?”
Đại Bảo và Tiểu Bảo vừa nghe được giọng nói này, toi rồi, hình như bị bắt rồi!
Trong ký túc xá của xưởng chế biến thực phẩm, Trương Xuân Anh tức đến đau cả bụng đang nằm trong phòng
của Lương Hồng Mai nghỉ ngơi.
Đại Bảo và Tiểu Bảo nắm hai tai mình đứng ở góc tường chịu phạt, hai đứa nhỏ đều cúi đầu không dám nhúc
nhích.
Trong tay Tô Chấn Hoa cầm chổi lông gà chỉ vào hai anh em nhưng lại chậm chạp mãi không rơi xuống, tức giận
đi qua đi lại. Lương Hồng Mai bị Tô Chấn Hoa đi qua đi lại làm chóng hết cả mặt: “Chú hai, chú xoay làm chị chóng mặt quá, ngồi xuống uống miếng trà trước đã rồi lại nói sau.
Tô Chấn hoa cầm chổi lông gà chỉ vào hai tiểu tử thối: “Lát nữa em phải quất bọn nó mới được!”
Tô Chấn Trung và Lương Hồng Mai nghe xong chuyện cũng cảm thấy sợ hãi, nếu hai tiểu tử thối không biết trời
cao đất dày này thật sự mua được vé lên xe lửa còn đỡ, nhưng lỡ như bị người bắt cóc hoặc là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cả nhà bọn họ cũng không cần sống nữa!
Lương Hồng Mai nghĩ lại mà sợ hãi, bắt đầu nổi nóng: “Tô Đại Bảo! Bình thường cha mẹ nói với con thế nào hả?
Con dạy em trai như thế sao?”
Bình thường Đại Bảo chính là bé ngoan, ngày thường cha mẹ cũng sẽ không lớn tiếng nói chuyện với cậu bé,
Lương Hồng Mai vừa quát, cậu bé đã mếu máo, hốc mắt đỏ lên: “Mẹ ơi con sai rồi, con không dạy Tiểu Bảo cho tốt, bản thân con cũng muốn đi tìm cô, hu hu hu hu…”
,
Tiểu Bảo thấy anh trai gánh hết trách nhiệm lên người mình, làm sao có thể đồng ý được, cậu bé gân cổ lên nói:
“Bác gái, không liên quan đến anh Đại Bảo, bác đừng mắng anh Đại Bảo, ý kiến là do cháu đưa ra, là cháu muốn đi tìm cô, kêu anh Đại Bảo đi cùng cháu, bác muốn đánh muốn mắng thì cứ nhằm vào cháu đi!” Ngày thường Tô Chấn Hoa đều rất thương Tiểu Bảo, coi con trai như anh em, hai người cãi nhau ầm ĩ, cũng
thường đùa giỡn giành đồ ăn với nhau, người mà Tiểu Bảo sợ nhất là bà nội, nghe lời cô nói nhất, những người khác trong nhà thì cậu bé đều không sợ cho lắm, không sợ nhất chính là cha mình.
Tiểu Bảo không phải trẻ ngoan theo khuôn phép cũ giống như Đại Bảo, nhưng cậu bé cũng không phải trẻ hư, nghịch vẫn hoàn nghịch, rất ít khi ầm ĩ đến mức gà bay chó sủa, lại thêm tiểu tử thối này thật sự thông minh, người trong nhà thương cậu bé, chiều một chút thì chiều một chút, nhưng không ngờ cậu bé không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng đã dọa người hết vía, vậy mà lá gan lại to đến mức chuyện rời nhà ra ngoài đi đến tỉnh khác
tìm cô cũng dám làm. Cậu bé có lanh lợi đến mấy cũng chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, vừa rồi nếu không phải Tô Chấn Hoa vừa vặn đụng phải, nói không chừng đã thật sự bị người bắt mất rồi!
Tô Chấn Hoa nghe cậu bé nói như vậy, lửa giận càng tăng vọt lên, chổi lông gà quất thẳng lên mông cậu bé: “Tô
Tiểu Bảo, con vẫn chưa biết sai có phải không? Có phải con muốn mẹ con tức chết hay không? Còn còn có lý không hả? Bản thân con làm loạn cũng thôi đi, lại còn kéo cả Đại Bảo làm loạn cùng! Các con mới lớn bao nhiêu
thôi hả, lỡ như bị người lừa mất, mãi mãi không nhìn thấy mọi người nữa thì con mới vui có phải không? Muốn tìm cô của con đúng không, vậy con đi đi, đi ngay đi!” Tiểu Bảo đã bảy tuổi rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Tô Chấn Hoa ra tay đánh cậu bé.
Nói một cách nghiêm khắc thì cũng là lần đầu tiên Tiểu Bảo bị ăn đòn thật sự, Tiểu Bảo da dày, đánh lên mông
ngược lại cũng không đau cho lắm, nhưng bị đánh ở trước mặt nhiều người như vậy thật sự rất mất mặt, cậu bé “oa” một tiếng gân cổ họng lên khóc thật to.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Bảo khóc thảm thiết như vậy, còn thảm hơn cả lần trước khi cô đi lấy chồng. Tô Chấn Hoa đánh xong cũng đau lòng, con còn nhỏ, có gì mà không thể từ từ nói, nhưng cơn giận của anh ta thật sự đã vọt lên tận óc, cả người cũng tức đến hồ đồ, lá gan của tiểu tử thối này quá to, người lại gian xảo, không cho cậu bé nhớ dai thì có biết cái gì là sai đâu, lần sau cậu bé vẫn dám làm!
1028 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận