Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 489: Gia thế 2

Cô cũng mơ hồ, rốt cuộc mình đã gả vào một gia đình gì vậy? Rõ ràng cô chỉ vì không lo ăn uống tìm được một
vị quân y tái giá lớn lên hợp với thẩm mỹ của mình, bây giờ lúc thì có tứ hợp viện, lúc thì dưới đất chôn vàng, lúc
thì bác cả vung tay đưa một chiếc vòng phỉ thúy đế vương lục. Lai lịch của nhà họ Hàn phải sâu bao nhiêu? Sẽ không phải còn có một đống tranh chữ cổ có giá trị liên thành đấy chứ?
Hàn Tùng Bách thấy cô không chịu nhận, lại tiếp tục lừa cô: “Thứ này cũng chỉ trông thì đẹp chứ không đáng giá
gì cả, chỉ là tổ tiên dạy phải truyền từ đời này qua đời khác để lại một tín vật gia tộc, cháu là vợ của Hàn Thành hiển nhiên thứ này phải giao cho cháu bảo quản, sau này lại truyền cho thế hệ sau của các cháu”
Tô Tiếu Tiếu chớp mắt, nếu không phải cô tới từ thế kỷ hai mươi mốt mà là một Tô Tiếu Tiếu ở thôn Tô Gia chưa
thấy qua bao nhiêu sự đời đó thì đã suýt chút nữa tin rồi, bảo vật hiếm có đáng giá liên thành bị ông ta nói thành “tín vật gia tộc nhìn thì đẹp nhưng không đáng giá gì”
Hàn Thành nhận thay Tô Tiếu Tiếu rồi đeo lên tay cô: “Bác cả cho em thì cứ đeo đi, sau này cho Bánh Trôi nhỏ.
Ngọc bích trong suốt óng ánh rất đẹp vào tay có cảm giác mát lạnh, Tô Tiếu Tiếu nắm chặt một cách khẩn
trương, sau này thứ này cũng đáng giá một căn tứ hợp viện, lỡ như bất cẩn đánh rớt vậy cô thật sự khóc cũng không có chỗ mà khóc mất.
“Bánh Trôi nhỏ?” Hàn Tùng Bách hỏi: “Là con của các cháu sao? Đúng rồi, các cháu có mấy đứa con?”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “”Bọn cháu có bốn đứa, ba bé trai và một bé gái, hai đứa nhỏ nhất là một đôi long phụng thai.
Hàn Tùng Bách nghe được tin này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Ông ta thấy Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu không dẫn lũ trẻ qua đây còn tưởng bọn họ vẫn chưa có con hoặc là
không dự định có con, ở nước ngoài có vài đôi vợ chồng đã ba, bốn mươi tuổi vẫn không muốn có con, nói là muốn sống thế giới của hai người gì đó.
Người già không có gì để sợ, chỉ sợ gia tộc tuyệt hậu biến thành tội nhân thiên cổ, không còn mặt mũi nào xuống gặp liệt tổ liệt tông, tuy rằng ông ta sớm đã là tội nhân của gia tộc, không có mặt mũi gặp bất cứ ai.
“Bác thấy nơi này không giống như có người từng ở, những năm này các cháu sống ở đâu? Là sống ở thủ đô hay
là ở nơi nào?” Hàn Tùng Bách lại hỏi.
Hàn Thành đáp: “Sau này sẽ sống ở thủ đô ạ”
Hàn Tùng Bách vừa nghe, cả người cũng có chút tinh thần: “Vậy… khi nào các cháu chuyển về đây?” Hàn Thành lắc đầu, đáp một cách khéo léo: “Nơi này đã hai mươi năm không có người ở, bây giờ bọn cháu đang
ở tạm nhà của chú Trương, Tiếu Tiếu thi đỗ đại học thủ đô đã nhờ chú Trương giúp tìm nhà cho bọn cháu ở gần
đại học thủ đô rồi, giờ chỉ cần cố gắng chuyển qua đó ở trước khi khai giảng, thuận tiện cho sau này đi học. Hàn Thành rất vui khi gặp được trưởng bối của mình, sau này có chuyện gì anh cũng sẽ cố hết sức chăm sóc nhưng không dự định gần gũi với ông ta quá nhiều hoặc là ở chung.
Lúc anh còn nhỏ ông nội muốn chia nhà, cha của anh phần lớn thời gian đều ở quân khu, ông ấy và ông bà nội
sống ở nhị tiến viện, cả gia đình bác cả sống ở tam tiến viện, cô thì ở tứ tiến viện, di chúc của ông nội sớm đã
viết rõ gia sản là cả ba anh em đều có quyền, nếu tương lai xảy ra chuyện gì nhất định phải bán của cải lấy tiền mặt thì phải là ba anh em cùng ký tên đồng ý mới được.
Lúc nhỏ Hàn Thành cũng được cô chăm là phần lớn, cho nên năm đó lần đầu tiên về thôn Tô Gia nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu chăm Tiểu Bảo anh mới ấn tượng sâu sắc như vậy. Sự uyển chuyển hàm súc của Tô Tiếu Tiếu và vẻ lanh lẹ của cô, về mặt tính cách khác nhau rất lớn, nhưng tình cảm giữa Tiểu Bảo và Tô Tiếu Tiếu thường khiến anh nhớ đến cô. Cả nhà bác cả ngoại trừ lễ tết tập trung cùng nhau ăn cơm ra thì bình thường cũng sẽ tự mình sinh hoạt riêng. Sau này Hàn Thành lớn hơn một chút, cùng cha mẹ đến quân khu ở nên cũng ít gặp nhau hơn,
càng đừng nói là xa cách hơn hai mươi năm, trong này còn có cả mạng người, muốn anh phụng dưỡng ở bên cạnh ông ta như cha mẹ, anh tự hỏi mình không làm được cũng sẽ không làm như vậy. Trên mặt Hàn Tùng Bách là vẻ thất vọng mắt thường cũng có thể thấy, ông ta còn tưởng Hàn Thành sẽ chuyển
về đây ở, nhưng nghe thấy Tô Tiếu Tiếu thi đỗ đại học thủ đô, ông ta vẫn nhìn cô thêm vài lần với vẻ ngạc nhiên.
1024 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận