Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 704: Phiên ngoại: Cố Triển Vọng và Giang Tuyết 15

Giây tiếp theo cơ thể của cô ta đột nhiên chui vào trong lòng Cố Triển Vọng, nếu không phải tố chất tâm lý của
cô ta tốt thì đã sớm hét lên chói tai rồi.
Lời chửi người cô ta vẫn chưa phun ra, miệng đã bị người ta chặn lại, Cố Triển Vọng hôn cô ta đến thở dốc, đôi
bên suýt chút nữa lau súng cướp cò mới chịu buông Giang Tuyết ra. “Không sao, anh cũng không có gì chỉ có tiền là nhiều, một trăm em anh cũng nuôi được, tốt nhất ngày nào em cũng ở bên cạnh anh một tấc không rời đi? Cái gì gọi là thỏa mãn nguyện vọng? Là đây chứ đâu. Sáng nay anh ta còn đang nghĩ nếu Giang Tuyết có thể không đi làm, ngày nào cũng ở bên cạnh anh ta thì tốt
bao nhiêu, lúc này mới qua bao lâu thôi mà bông hoa hồng có gai này đã tự nguyện rơi vào trong bình của anh
ta, quả thật là cầu được ước thấy!
Nếu không phải không đúng nơi thì Cố Triển Vọng còn muốn cười to ba tiếng.
Giang Tuyết nhếch khóe môi cười nhẹ, hôn mạnh lên môi Cố Triển Vọng: “Vậy được rồi, cho anh cơ hội nuôi em
vài ngày, đợi em nghĩ xong muốn làm gì rồi lại nói sau.
Cố Triển Vọng ôm cô ta ép về phía mình: “Vinh hạnh của anh”
Anh ta đang định hôn lại Giang Tuyết thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa: “Chủ nhiệm Giang, cha cô tới rồi.
Mặt của Giang Tuyết dùng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy lạnh đi, đứng dậy khỏi người Cố Triển
Vọng, chỉnh lại quần áo, tô lại chút son môi rồi mới nói: “Cho ông ta vào đi?
Cố Triển Vọng đứng dậy đi mở cửa, Giang Hòe cũng đang định đẩy cửa bước vào.
Cố Triển Vọng cười một cách đúng mực, duỗi tay với Giang Hòe: “Chào ông, tôi là Cố Triển Vọng”
י
Giang Hòe liếc mắt nhìn Giang Tuyết rồi lại lạnh lùng nhìn Cố Triển Vọng, ôm quyền đáp: “Không dám nhận, cậu
Cố nổi danh lừng lẫy, ngưỡng mộ đã lâu”
Giang Tuyết tiến lên, đẩy Cố Triển Vọng ra phía sau mình: “Cha, có chuyện gì đợi con tan làm về rồi nói sau đi
Giang Hòe không nói hai lời đã giơ tay định và Giang Tuyết ngay trước mặt Cố Triển Vọng.
Cố Triển Vọng phản ứng nhanh chóng, ánh mắt híp lại đầy nguy hiểm, kéo tay Giang Tuyết ôm vào trong lòng
mình, khó khăn lắm mới tránh được bàn tay vả tới của ông ta.
“Nể mặt ông là cha của Giang Tuyết nên mới gọi ông một tiếng cha nhưng bây giờ ông đã chọc giận tôi rồi, nhìn
cho rõ thân phận hiện giờ của người phụ nữ này là vợ của Cố Triển Vọng tôi, nếu như ai dám động vào một cọng
lông tơ của cô ấy ngay trước mặt tôi, hậu quả tự gánh lấy!”
Mẹ nó, người phụ nữ mà anh ta ôm cũng không nỡ dùng sức quá lớn này lại suýt chút nữa bị người tát ngay
trước mặt anh ta, nếu không phải ông ta đội thân phận là cha của Giang Tuyết thì Cố Triển Vọng đã sớm một
cước đá văng ông ta đi rồi.
Giang Tuyết không ngờ Cố Triển Vọng lại nổi giận như vậy, mà cũng đúng thôi, bây giờ thân phận của cô ta là vợ
của anh ta, một vinh cùng vinh, một nhục cùng nhục, cha cô ta ở trước mặt anh ta đánh cô ta chính là đánh vào
mặt mũi của anh ta.
Giang Hòe giận tím mặt: “Vợ cậu? Tam thư lục lễ cưới hỏi đàng hoàng cậu làm được cái nào chưa? Tôi đã đồng ý chưa? Bây giờ tôi nói cho cậu biết, chuyện hôn sự này tôi không đồng ý! Giang Tuyết, một ngày nào mày còn
họ Giang thì một ngày đấy mày vẫn còn là con gái của Giang Hòe tao, trong mắt mày rốt cuộc có còn người cha như tao không?”Giang Tuyết lạnh lùng nhìn ông ta: “Câu nói này ông đã hỏi rất nhiều lần rồi, nếu như tôi không họ Giang thì sao?”
Giang Hòe nhìn chằm chằm vào cô ta.
Giang Tuyết lạnh lùng nhìn lại: “Nếu ông đã bất mãn về một đứa con gái như tôi đến thế, tôi có thể đổi họ bất cứ lúc nào, theo họ mẹ tôi cũng được mà theo họ chồng tôi cũng được, ngoài ra còn kèm thêm một bài báo thanh minh cắt đứt quan hệ cha con với ông, được chưa?”
Giang Hòe tức giận lùi lại hai bước, chỉ vào cô ta: “Mày… có phải mày muốn tạo tức chết mới vừa lòng không, hå?”
Giang Tuyết đáp: “Ông đến từng tuổi này rồi cơ thể khỏe mạnh, con cháu hầu hạ dưới gối, nếu tư tưởng, quan niệm đã khác nhau thì không thể cùng nhau bàn luận trao đổi được, đừng khiến hai bên thấy nhau là sinh ghét, ông ở tứ hợp viện của ông an hưởng tuổi già, tôi sống cuộc sống nhỏ của tôi, bình an vô sự không phải rất tốt hay sao? Chúng ta là người thân chứ không phải kẻ thù? Tại sao mỗi lần gặp mặt cứ nhất định phải giương cung bạt kiếm? Như vậy có thể thể hiện rõ uy nghiêm của người làm cha như ông sao? Đây là kết quả mà ông muốn sao?
Tôi cũng muốn làm một đứa con gái ngoan nghe lời lắm chứ, nhưng thưa cha, những chuyện mà ông kêu tôi làm đó, những âm mưu của ông đối với tôi là yêu cầu của một người cha bình thường đối với con gái sao? Rất xin lỗi, tôi không làm được, thứ ông muốn tôi cũng không cho được, tôi chỉ có thể nghĩ cách thoát khỏi sự kiềm chế của ông, cha, bỏ qua cho con đi được không?”
1030 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận